Xuyên Thành Cậu Ngốc - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-07-27 20:04:18
Lượt xem: 188
17.
Hoài Nam đã bỏ tôi ở trước cổng khu trung tâm thương mại, với vẻ ngoài điển trai cùng phong thái tổng tài bá đạo của mình, hắn đã rời đi và chỉ để lại một câu: “Em thích gì mua nấy.”
Cái này là hắn nói đó nha, chứ tôi không có đòi á!
Tôi tung tăng vọt lên khu gắp thú bông, ở đây có một dãy máy gắp thú cùng các loại đầy đa dạng. Nào là thú nhồi bông cỡ lớn, cỡ nhỏ, hay cả những con khủng long đáng yêu đang nằm trong đó.
Tôi hớn hở muốn cho tiền vào gắp chúng nên đã chạy sang nói với bác quản gia: “Bác ơi cháu muốn gắp cái kia!”
hongduala9
“Nhưng mà cậu chủ ơi..” - Bác hơi ngập ngừng - “Chúng ta không có tiền mặt.”
“Cái gì!?” - Tôi hốt hoảng la lên một tiếng.
Thật đấy à? Thế thì giàu để làm gì cơ chứ! Hu hu, máy gắp thú bông yêu quý đang ở trước mặt nhưng bản thân lại không thể chơi nó dù có rất nhiều tiền.
Cõi lòng của tôi nát ra thành từng mảnh vỡ, tiếng loảng xoảng vang vọng khắp lòng. Tôi thầm gào thét chứ chẳng dám nói lên thành lời.
Tôi tủi thân cúi gằm mặt xuống nhìn cái sàn bóng loáng của trung tâm thương mại, hoá ra nhiều tiền cũng không vui như tôi tưởng.
Bác quản gia trông thấy tôi buồn bã cũng trở nên luống cuống, quơ tay quơ chân an ủi tôi: “Cậu chủ, cậu chủ, chúng ta không gắp thú được thì mình đi mua nhé? Mua thì bao nhiêu chúng ta cũng mua được!”
Tôi nghĩ ngợi một hồi cũng chấp thuận với ý kiến của bác, mặc dù mất đi niềm vui khi gắp trúng nhưng lựa gấu bông cũng vui không kém. Tôi gật đầu, bác mới thở phào nhẹ nhõm.
Thế là tôi lại ngồi trên xe di chuyển đến chỗ khác. Chúng tôi vừa tới trước chỗ bán thú bông thì bác nhận được một cú điện thoại, trông vẻ mặt gấp gáp của bác thì có lẽ là của Hoài Nam gọi tới. Sau khi nói chuyện xong, bác hơi hoang mang một hồi mới nói: “Cậu chủ lựa trước được không ạ? Tôi đi một chút rồi về với cậu ngay.”
“Được!” - Nhìn hàng ngàn con thú đang được sắp xếp gọn gàng trên kệ, ánh mắt của tôi sáng ngời nên không mấy quan tâm đến việc bác đi đâu hay làm gì. Với cả nhìn sơ qua tiệm cũng thấy được ở đây bán đắt đến thế nào!
Bác dặn dò với quản lý gì đó rồi cũng đi.
Tôi lon ton bước vào bên trong, ập vào mắt tôi là đủ thứ màu cùng đa dạng gấu được trang trí khắp nơi. Ở đây chẳng khác thiên đường là mấy, từ khi còn nhỏ tôi đã luôn ước ao sở hữu cho mình một căn phòng toàn là gấu bông cỡ lớn.
Tôi hớn hở xem và đụng từng con một, con nào con nấy ôm đều rất đã, nhất là con khủng long màu xanh lá ở đằng kia! Nó rất là bự luôn đó, còn ngầu nữa!
Tôi chạy tới để xem cho rõ hơn, thì bị một thằng nhóc từ đâu đấy chạy tới đẩy va vào tường rồi té phịch xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/xuyen-thanh-cau-ngoc/chuong-9.html.]
“Thằng nào nhìn quen mắt thế nhỉ?” - Người phụ nữ trung niên phía sau nhìn chằm chằm vào tôi, rồi ồ lên: “Đây không phải là con trai út của tập đoàn Trần thị à?”
“Phải nói là thằng ngốc mới phải!” - Mụ ta nói xong cười toáng cả lên, tay còn giữ đứa nhỏ lại rồi nhếch mép khinh bỉ: “Con trai đứng xích ra nào, đụng trúng thằng đó lại bị lây ngốc thì khổ.”
“Lêu lêu tên ngốc.” - Nó lè lưỡi ra lêu lêu tôi, nước miếng b.ắ.n tùm lum. Tôi khó chịu đứng dậy né sang chỗ khác, nhưng lại bị cơn đau truyền tới thì mới nhìn xuống và phát hiện ra đầu gối bị trầy xước, ứa ra một chút m/áu.
Mẹ truyền con nối, bạo lực chẳng khác gì nhau.
Tôi hơi nhíu mày lại rồi nhìn họ, quát lớn: “Tôi không có ngốc!”
“Mày còn dám cãi bà mày à!”
Bà ta nói xong còn tát tôi một cái đau điếng người, tôi lùi ra sau định phản bác lại thì tiếp tục bị thằng con của mụ đá vào vết thương.
Tôi đau đớn la lên một tiếng “A” rất lớn, quản lý nhìn thấy tình cảnh hiện tại cũng chạy tới cản: “Xin quý khách hãy dừng tay!”
Cô ta dùng thân mình để che chắn cho tôi, hành động ấy thực sự đã xoa dịu được cơn giận của tôi. Nhưng đáng tiếc thay lại gặp hai mẹ con không biết điều, thằng nhỏ đánh vào bụng của cô, còn mụ thì mặc cho nó muốn làm gì thì làm, tác oai tác quái trong tiệm.
Cô dư sức chống cự, chỉ có điều không thể làm được điều ấy. Cô là quản lý của một cửa tiệm bán thú bông nổi tiếng nhất thành phố, nhưng cũng chỉ là người làm ăn công lương, nếu để cấp trên biết cô đánh khách hàng thì hậu quả khó lường.
Tôi giận dữ kéo cô sang một bên rồi đứng dậy chỉ thẳng vào mặt hai người: “Các người mới ngốc!”
Nói xong tôi tát trả bà ta một cái, rồi quay sang nhìn nó với ánh mắt căm thù, nó sợ hãi nhưng không muốn thừa nhận, lắp ba lắp bắp: “Mày.. mày nhìn tao làm cái gì!”
Tôi giơ chân định đá nó thì tên đàn ông lực lưỡng từ đâu tới hất tôi ra, tôi mất cân bằng ngã xuống đất thêm lần nữa.
Cả cái gia đình này láo toét thế chẳng biết!
Ông ta vào thế chuẩn bị đánh tôi ra bã thì có một người khác lại lao tới đá văng ông ta ra, ổng la hét: “Thằng nào dám đánh tao!”
“Là tôi đấy, ông muốn đánh trả à?”
“Lê.. Lê tổng, là hiểu lầm hiểu lầm thôi, ngài đừng nổi nóng.” - Ông ta vội vàng đứng dậy nịnh bợ người kia.
Chất giọng lạnh lùng quen thuộc kia khiến tôi cảm thấy an toàn, ngẩng đầu lên thì nhìn bóng người, tôi hớn hở: “Chồng!”