Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên thành bảo bối của nam phụ - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-11-10 22:32:32
Lượt xem: 31

Wow wow wow!

Đường Đường có chút hưng phấn.

Lúc trước Đường Đường dự tính, nếu như Đường Tâm vẫn tiếp tục làm như vậy, thì cô sẽ tìm cơ hội nói chuyện này cho Phong Khinh Dương, chỉ có điều trước tiên cần phải có được sự tin tưởng của Phong Khinh Dương, như vậy thì có chút phiền phức.

Kết quả, thật là hạnh phúc đến phát khóc khi đào góc tường nhà người ta a!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm đã tái nhợt.

"Chuyện này là sao." Phong Khinh Dương hỏi.

Đường Tâm hoảng hốt, cô ta cũng không ngờ đến rằng Khinh Dương sẽ đi theo xuống, nhất thời cảm thấy vừa hối hận vừa oán hận, đều tại Đường Đường, tại sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này!

Đường Tâm nhìn Phong Khinh Dương, vành mắt đỏ lên, đáng thương gọi một tiếng:

"Khinh Dương..."

"Đừng gọi tôi." Phong Khinh Dương ngắt lời cô ta: "Tôi hỏi cậu những lời vừa nãy là có ý gì."

Tim Đường Tâm run lên, cô ta sợ.

Tính tình Phong Khinh Dương này không tốt một tí nào, chỉ có những người thân quen, mới chịu cho sắc mặt tốt, còn những người khác thì vĩnh viễn chỉ có tính khí tiểu thư lạnh lùng, đây là lần đầu tiên, Phong Khinh Dương dùng giọng điệu lanh lùng hỏi cô ta, Đường Tâm sợ hãi vô thức muốn giải thích:

"Khinh Dương tớ không có..."

"Cô không có cái gì." Đường Đường cất điện thoại đi: "Cô không có nói cho tôi là Phong Khinh Dương muốn tham gia cái chương trình đó, hay là cô không kích tôi tham gia?"

Giờ Đường Tâm mới nhớ ra là Đường Đường chưa đi, căm hận quay qua quát Đường Đường một tiếng: "Chị im miệng."

Đường Đường buồn cười: "Dựa vào đâu mà tôi phải im miệng, trường học là nhà cô à?"

"Chị!" Đường Tâm không hiểu được, chỉ là ra ngoài có 3 tháng, sao tính cách của Đường Đường lại thay đổi 180 độ, lúc trước ở nhà cô căn bản là không dám cãi lại cô ta với mẹ cô ta.

Mỗi khi nhìn thấy Đường Đường, lí trí của Đường Tâm dường như bị giảm một nửa, sau khi tức giận trừng Đường Đường, đột nhiên giật mình nhận ra bây giờ không phải là lúc tranh cãi với Đường Đường, thế nên nhanh chóng quay trở về bộ dáng đáng thương.

Phong Khinh Dương nhìn Đường Tâm, lúc sau nặng nề nói: "Lúc đó tôi hỏi cậu là tại sao Đường Đường lại biết đến chuyện tuyển chọn, cậu nói Đường Đường theo dõi cậu nên vô tình nhìn thấy, lại vì tôi với cậu chơi thân nên cố ý cướp vị trí của tôi, vậy nên tất cả đều là do cậu bịa ra?"

Ánh mắt Đường Tâm run lên, cô ta không ngờ rằng Phong Khinh Dương lại ở trước mặt Đường Đường, không để lại cho cô ta một chút mặt mũi nào.

Chuyện này so với tưởng tượng của cô ta còn nghiêm trọng hơn.

Phong Khinh Dương tức giận thật rồi... bởi vì Khinh Dương từng nói là ghét nhất là những người nói dối cậu ấy...

Cuối cùng Đường Tâm cũng bình tĩnh lại.

Phong Khinh Dương tức giận là vì bị cô ta lừa, vì thế bây giờ nếu như lại lừa cậu ấy, Khinh Dương nhất định sẽ càng tức giận, sau nghĩ thông suốt, nước mắt của Đường Tâm vô thức rơi xuống, nức nở khóc: “Khinh Dương, tớ xin lỗi.”

“Vậy là cậu vẫn luôn nói dối tôi?”

“Tớ không phải là cố ý đâu!” Đường Tâm vội vàng ngẩng đầu, đang muốn khóc giải thích, lại bởi vì Đường Đường vẫn đang đứng ở bên cạnh nên nhất thời khó mở miệng, tức giận trừng mắt nhìn Đường Đường: “Tôi nói chuyện với Khinh Dương, chị không thể lên trước sao?”

“Tôi đi lên, sau đó cô sẽ lại tiếp tục bịa đặt về tôi?”

Đường Tâm hận không thể lao lên xé nát miệng của Đường Đường, trong lòng căm hận, đợi sau khi dỗ Khinh Dương xong nhất định sẽ không bỏ qua cho Đường Đường, sau khi hít một hơi thật sâu, nắm c.h.ặ.t t.a.y mới tiếp tục nói với Phong Khinh Dương: “Khinh Dương, thật sự xin lỗi, tớ thật sự không phải muốn cướp đi vị trí của cậu, tớ chỉ...chỉ...hôm đó cãi nhau với chị ta, mọi người suốt ngày khen chị ta xinh đẹp, nói rằng sau này chị ta sẽ trở thành minh tinh, tớ nhất thời tức giận nên lỡ miệng...”

“Không phải, không phải là lỡ miệng.” Đường Tâm nói xong, sợ hãi vội vàng sửa lại, sợ Đường Đường lại gây rắc rối: “...là tớ cố ý muốn chọc tức chị ta, muốn chế giễu chị ta, vì thế...”

Đường Đường gật gật đầu: “Vì thế đem Khinh Dương ra lợi dụng.”

Đường Tâm:...chị đi c.h.ế.t đi được không!

Đường Đường xem náo nhiệt đủ rồi, cái gì nên nói Đường Tâm cũng nói đủ rồi, cuối cùng xua tay nói: “Được rồi, hai người từ từ nói chuyện, tôi đi lên trước đây.”

Đường Tâm cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, kết quả còn chưa kịp thở phào, thì Phong Khinh Dương cũng quay người đi: “Tôi cũng đi lên.”

“Khinh Dương!”

Đường Tâm lo lắng đến phát khóc, vội vàng muốn tóm lấy tay áo của Phong Khinh Dương, kết quả là mấy người Đổng Ngọc thấy bọn họ mãi không lên, vì thế cũng đi xuống tìm người, Đường Tâm vội vàng im miệng, quay người lại lau nước mắt.

Đổng Ngọc thấy mấy người có gì đó không đúng: “Sao thế.” Đường Đường với Phong Khinh Dương còn bình thường, sao Đường Tâm lại khóc đến mức này.

“Không sao.” Đường Tâm cúi đầu, sợ Đường Đường với Phong Khinh Dương đem chuyện này nói cho người khác, cho dù quan hệ của cô ta với mấy người Đổng Ngọc cũng không tệ, nhưng bọn họ cũng chỉ nhìn sắc mặt của Phong Khinh Dương.

Đường Tâm không bỏ cuộc lại nhìn Phong Khinh Dương một cái, nhỏ giọng nói: “Khinh Dương...vậy tớ đi trước đây.”

Phong Khinh Dương cũng không nhìn cô ta, nước mắt Đường Tâm lại rơi xuống, trong lòng vừa cảm thấy bất an vừa thấy sợ hãi, vội vàng lau đi rồi lúng túng rời đi.

Đổng Ngọc vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liên tục hỏi Đường Đường và Phong Khinh Dương có chuyện gì thế, Phong Khinh Dương giữ im lặng, Đường Đường không khỏi nhìn cô ấy một cái.

Nếu đã như vậy, Đường Đường mỉm cười, cũng chỉ nói cho qua chuyện.

Phong Khinh Dương ngồi một bên chơi điện thoại, thấy vậy ngạc nhiên nhìn Đường Đường một cái, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên chút suy tư và do dự.

Một lúc sau, Phong Khinh Dương giả vờ vô ý ngồi bên cạnh Đường Đường, giơ điện thoại ra cho Đường Đường: “Thêm Wechat.”

Đường Đường nhìn ánh mắt đảo xung quanh và dáng vẻ cứng miệng của Phong Khinh Dương, đột nhiên có chút muốn cười, thà chịu khổ cũng nhất định phải giữ thể diện ư, cũng khá đáng yêu đấy.

Lấy điện thoại ra quét của Phong Khinh Dương, Đổng Ngọc đã kết bạn với Đường Đường từ lâu, giờ nhìn thấy quan hệ của Phong Khinh Dương và Đường Đường đã dịu đi, tâm trạng vui vẻ đi qua đây: "Chúng ta lập một group chat đi."

Phong Khinh Dương vô thức vặn lại: "Đều có Wechat của nhau, lập nhóm chat làm gì."

"Tớ thấy lập group chat cũng tốt." Người ít nói là Dương Đào cũng nói: "Đó chỉ là hai người nói chuyện một một với nhau, nhưng ký túc xá lại có 4 người, hơn nữa sau này đặt món cũng tiện hơn nhiều."

"Đúng đúng đúng." Đổng Ngọc gật đầu, lần lượt thêm mọi người vào group chat.

Đường Đường nhìn tên group chat - Nhóm nữ sinh cao trung thanh thuần.

"Tên hay." Đường Đường đột nhiên bị chọc cười, cười không ngớt, Đổng Ngọc rất hài lòng khi Đường Đường giữ mặt mũi cho cô ấy như vậy, khoác tay lên vai Đường Đường, tự khen bản thân: "Không nói đến cái khác, nói đến đặt tên thì không ai đỉnh bằng tớ..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/xuyen-thanh-bao-boi-cua-nam-phu/chuong-17.html.]

Vừa nói vừa liếc nhìn điện thoại của Đường Đường, như nhớ ra điều gì tò mò hỏi: "Hình nền điện thoại của cậu vậy mà không phải là Bách Thần?"

Sao hình nền điện thoại của cô lại phải là Bách Thần???

Đường Đường sửng sốt chốc lát, mới từ trong đống ký ức lôi ra một thời Đường Đường thích Bách Thần đến điên cuồng.

Là một fan cuồng, việc màn hình khoá, màn hình chính thậm chí cả ảnh đại diện đều là ảnh thần tượng, đây có lẽ là biểu hiện cơ bản nhất đi.

Dương Đào và Phong Khinh Dương cũng nhìn chằm chằm vào cô, xem ra đối với vấn đề này rất có hứng thú, Đường Đường trầm mặc hai giây sau đó thay đổi sắc mặt, thở dài:

"Bởi vì có thích đi chăng nữa cũng chẳng có tác dụng gì."

Giọng nói của Đường Đường nhè nhẹ, trên mặt hiện lên tia buồn bã khiến người ta không đành lòng:

"Tớ thích anh ta như vậy, nhưng trong mắt anh ta vĩnh viễn chỉ có một người, bất kể tớ làm cái gì thì anh ta cũng sẽ không thích, không những sẽ không thích, lại còn cảm thấy phiền."

Ba người Đổng Ngọc nghe vậy, lại nhìn vẻ mặt buồn bã của Đường Đường.

Nhìn có đáng thương hay không chứ.

Đổng Ngọc vô thức muốn nói rằng với ngoại hình của cậu, Bách Thần không thích cậu là do anh ta bị mù, nhưng lại nhớ đến trên mạng nói rằng người Bách Thàn thích là Nhan Nghiên vừa lấy được giải Ảnh hậu, vì thế đem những lời định nói nuốt lại.

Cho dù không phải là fan của Nhan Nghiên, nhung không thể không thừa nhận rằng, Nhan Nghiên tuyệt đối là một diễn viên vô cùng ưu tú, tuy rằng không xinh bằng Đường Đường, nhưng lại rất có năng lực và rất có mị lực.

Nghĩ như vậy, lại càng cảm thấy Đường Đường đáng thương, vỗ vai Đường Đường vài cái an ủi cô: "Người xưa thường nói, trên đời này có vô số cỏ thơm, đàn ông ưu tú hơn Bách Thần có rất nhiều."

"Thực ra tớ chưa bao giờ thấy Bách Thần đẹp trai cả." Dương Đào thẳng thắn nói: "Fan nhà bọn họ ngày nào cũng thổi phồng vẻ đẹp trai lên, nhưng mà ca hát thì khá lợi hại đó."

Đường Đường thầm nghĩ, thực ra cô cũng thấy vậy, nhưng lời này cô phải nén lại, không là sẽ phá vỡ hình ảnh: "Thực ra tớ nghĩ, tớ cũng không có quá thích Bách Thần." Đường Đường nghĩ bản thân vẫn nên tìm cách giữ  khoảng cách với Bách Thần: "Lúc trước trường của tớ không tốt, vì thế xung quanh có rất ít nam sinh ưu tú, đoạn thời gian đó...cuộc sống tớ rất khó khăn, vì thế nên rất dễ bị cảm động. Sau khi tham gia chương trình, Bách Thần là cố vấn của bọn tớ, nhìn thấy kỹ năng của tớ kém vì thế thường xuyên chỉ dạy cho tớ, vì vậy lúc đó tớ cảm thấy con người anh ta rất tốt."

Tốt cái gì mà tốt, Phong Khinh Dương cười lạnh.

Nhà Phong Khinh Dương cũng có chút dính líu đến giới giải trí, bởi vì vẫn luôn theo dõi cái chương trình này, nên cũng biết chút nội tình.

Lúc Bách Thần mới nhận ra Đường Đường có cảm tìnhvới anh ta, nhưng không phải là ngầm tỏ thái độ, mà là dung túng thậm chí là đối với Đường Đường ngày càng tốt hơn, lúc đó vẫn còn 1 vạn fan CP, sau này đoàn đội của Bách Thần cảm thấy dùng đủ rồi, kết quả là không chút lưu tình đá Đường Đường đi.

"Đi một ngày đàng học một sàng khôn, về sau cách Bách Thần xa một chút."

Rõ ràng là một lời tốt, sao nghe lại khó chịu vậy nhỉ, nếu như không phải biết là tính cách của Phong Khinh Dương như vậy, Đường Đường cảm thấy bản thân nhất định sẽ hiểu lầm.

"Đương nhiên." Đường Đường giả vờ bất an gật gật đầu: "Một lần như vậy là đủ rồi, với lại tớ đã không còn thích anh ta nữa rồi."

"Sớm nên như vậy rồi." Đổng Ngọc lớn tiếng nói: "Ai quay lại người đó là chó."

Cả bốn người đều bật cười, chủ đề cũng dừng ở đây, Đổng Ngọc tâm trạng vui vẻ lại đổi tên cho group chat --- Nhóm goá phụ trẻ trung xinh đẹp.

Mắt Đường Đường giật giật, quay người lại nhỏ giọng hỏi Phong Khinh Dương: "Lúc trước cậu ấy gặp phải tra nam à?"

Phong Khinh Dương lắc lắc đầu: "Không phải là gặp trúng tra nam, mà là toàn gặp phải tra nam."

Đường Đường:...

Đây là cái vận may quỷ quái gì thế?

Bảo sao lại ước nyc đều c.h.ế.t hết đi.

Như có cái gì chạm vào, Đường Đường đột nhiên nghĩ tới hình như vẫn giữ Wechat của Bách Thần, liền dứt khoát lấy điện thoại ra xoá đi, sau đó đem một đống người không có ấn tượng gì xoá đi hết.

Xoá xong mới hài lòng lên giường đi ngủ.

Cùng lúc đó, một bên khác của thành phố S, một người đàn ông có chút nữ tính, khó hiểu nhìn cây kim hái tiền của mình:

"Cái kịch bản này rất ok, em chắc chắn là không đi thử sao."

Cô ta đương nhiên cũng biết là cái kịch bản này không tồi, ánh mắt Nhan Nghiên tối sầm lại, đạo diễn giỏi, lại đặc biệt tìm đến cô ta, mời cô ta đóng vai nữ chính.

Cô ta cũng muốn diễn, nhưng lại không dám.

Nghĩ đến đây, Nhan Nghiên đột nhiên lại có chút oán hận tác giả của cái tiểu thuyết này, Nhan Nghiên ở thế giới thực cũng không có nổi bật như vậy, tại sao trong fanfic lại viết phi lý như vậy chứ.

Thành thạo 12 ngôn ngữ, kỹ năng diễn xuất như sách giáo khoa, cô thực sự xứng với danh xưng sách giáo khoa sao?

Bây giờ bảo cô ta diễn thế nào, cô ta mới xuyên thành Nhan Nghiên chưa đầy hai tháng thôi.

Sợ bị người đại diện phát hiện, Nhan Nghiên chỉ có thể dùng ngữ khí bình tĩnh nhất nói: "Bộ phim trước thời gian quay quá dài, em muốn nghỉ ngơi thêm một thời gian."

Người đại diện muốn hộc máu: "Bảo bối, chúng ta vẫn chưa nổi tiếng đến mức đó đâu, chúng ta cần phải lộ diện a!"

"Vậy tham gia một chương trình tạp kỹ là được rồi." Nhan Nghiên cụp mắt xuống nói.

Người đại diện kinh ngạc: "Không phải em nói sẽ không bao giờ tham gia sao?"

"Gần đây hay xem, cảm thấy cũng khá hay."

Người đại diện trở nên an tĩnh, hắn ta vẫn luôn muốn Nhan Nghiên tham gia chương trình tạp kỹ, với khả năng của Nhan Nghiên, thì tham gia chương trình tạp kỹ chắc chắn sẽ thu được rất nhiều fan, với lại với hiện nay, giá của chương trình tạp kỹ so với đóng phim thì cao hơn rất nhiều. Anh ta vẫn luôn khuyên nhưng mà cũng không có tác dụng, không ngờ rằng lần này Nhan Nghiên đột nhiên lại chủ động nhắc đến, vì thế anh ta cũng không có tức giận chuyện kịch bản nữa:

"Vậy thì tham gia chương trình tạp kỹ đi, gần đây cũng có không ít chương trình tìm chúng ta."

"Ừm." Nhan Nghiên gật đầu.

Nhan Nghiên trong sách thông thạo mười hai ngôn ngữ, có thể chơi piano và violin, hình như có thể nhảy múa ba lê. Người như vậy chỉ có thể tồn tại trong sách, hoàn toàn không thể tồn tại ngoài đời được, so với những người nổi tiếng trong giới giải trí bán đi hình tượng của bản thân, thì cô ta cảm thấy bản thân chắc chắn đủ ưu tú.

Tham gia một chương trình tạp kỹ, không những có thể thu thêm một lượng fan mà còn có thể kéo dài thêm một đoạn thời gian nữa, bây giờ cô ta vẫn đang học diễn xuất, thầy dạy diễn xuất đó nói năng lực của cô ta không tồi, diễn xuất cũng rất tốt.

Cô ta nhớ rằng lần đầu tiên đóng phim với Bách Thần là vào nửa năm sau, bộ phim đó Bách Thần là vì cô ta nên mới đóng đó.

Cô ta đột nhiên nhớ tới dáng vẻ vui vẻ của Bách Thần khi cô ta gửi tin nhắn chúc mừng khi anh ta đạt giải, mặt Nhan Nghiên dần dần nóng lên.

Bách Thần có thể vì cô ta mà đóng phim, vậy nếu như cô ta tham gia chương trình tạp kỹ, Bách Thần có khi nào cũng sẽ đến tham gia không.

Chắc là sẽ đến thôi, nếu như vậy thì...bọn họ có thể gặp nhau sớm hơn được rồi.

Loading...