[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Đừng Thèm Thuồng Nam Chính - Trộm cá
Cập nhật lúc: 2024-09-11 15:54:54
Lượt xem: 51
Ly Thương nằm ngửa trên ghế gỗ trước sân tiểu điện của bản thân, nhàm chán đến mức cả người sắp chảy thành nước. Cô làm trâu làm ngựa cho chủ thần mấy nghìn năm, lúc nào cũng trong trạng thái bận tối tăm mặt mũi. Tận đến khi kiên nhẫn của cô đến giới hạn, hạ quyết tâm phải viết đơn xin nghỉ việc, chủ thần đùng một cái kiếm đâu ra một tiểu bảo bối, vô cùng sủng nịnh.
Hai người bọn họ không hề báo trước, đùng một cái kết hôn. Chủ thần nói để mừng ngày vui, trực tiếp cho bọn họ nghỉ việc có lương một trăm năm.
Ly Thương ban đầu còn vui mừng, kết quả, nghỉ làm chưa được mười ngày đã chán đến mức toàn thân chảy nước, nhão không khác gì bùn thối. Cô rất nhanh hiểu ra được ý đồ của chủ thần. Chắc chắn hắn nhận cô vào làm, chờ đến khi cô quen với công việc bận rộn thì đùng một cái cho cô nghỉ dài hạn. Đến lúc đó, cô sẽ không chịu được nhàm chán, phải kiếm việc chỗ khác làm. Không cần đuổi việc, không cần bồi thường lương bổng, cô vẫn phải tự nghỉ.
Ly Thương không ngờ, chủ thần lại đối xử với cô như vậy. Nói không phải tự khen, nhưng gần như cả thần giới đều công nhận cô là cánh tay trái đắc lực của hắn ta. Tại sao cô không phải cánh tay phải ư? Hài, vị đồng nghiệp cánh tay phải này của cô, vừa mới xin nghỉ vào năm hôm trước rồi.
Lúc gã nghỉ, cô còn âm thầm mắng chửi một phen. Hai người bọn họ ganh đua sấp mặt mấy nghìn năm, không ai chịu nhường ai, cô mỗi ngày đều nhắm vào cái ghế của gã mà cố gắng, còn gã thì luôn nhìn cô như cái gai trong mắt, không để cô đạt được ý nguyện. Kết quả, công việc không thể đánh bại được hai người, thứ đánh bại hai người chính là cái nghỉ phép dài hạn này.
Mập
Ly Thương giận đến dậm chân bình bịch, hạ quyết tâm phải viết đơn xin nghỉ. Nhưng cứ thế mà nghỉ thì không giống cô cho lắm. Trước khi nghỉ, cô phải dạy cho tiểu bảo bối không biết từ lỗ nào chui lên của chủ thần một bài học mới được.
Tính ra thì, một trăm năm đau khổ của cô cũng là do tên đó ban cho.
Nghĩ là làm, Ly Thương chạy một mạch tới chỗ ở của cặp đôi đáng hận kia. Thật vừa hay, trong viện không có ai, cô lục khắp nơi nhưng vẫn không tìm được thứ gì đáng giá để mà xuống tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/xuyen-nhanh-nu-phu-dung-them-thuong-nam-chinh/trom-ca.html.]
Rồi tên chủ thần kia có thật sự thích tiểu bảo bối nhà hắn ta không vậy? Thích cái gì mà đến một món đồ có giá trị cũng không mua cho người ta. Đến cũng đã đến rồi, chẳng lẽ cô lại về nhà tay không.
Ly Thương không chấp nhận số phận, lục toàn viện thêm một lần nữa, kết quả, chỉ tìm được duy nhất một con cá vàng là sinh vật sống duy nhất trong viện, nhìn cũng có vẻ có giá trị nhất. Chắc là thú nuôi mà chủ thần tặng cho tiểu bảo bối nhà hắn nhỉ? Cô đoán.
Không còn gì có thể động tay chân, cô đành phải ra tay ở chỗ con cá này. Sau đó, Ly Thương không một tiếng động, đem con cá từ viện của chủ thần trở về viện nhỏ của mình, nuôi. Một ngày đầu tiên, không hề có chuyện gì xảy ra, nhưng đến ngày thứ hai, ngay khi cô vừa đặt m.ô.n.g xuống giường, cửa viện của cô đã bị đạp đổ.
Còn ai ngoài chủ thần cùng với tiểu bảo bối của hắn nữa chứ.
Ly Thương chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bình thản tiếp đón.
Chủ thần thấy cô, liền chỉ thẳng vào mặt cô hỏi: "Cô bắt cóc con cá trong tiểu viện của ta?"
Ly Thương bật cười trong lòng, chỉ là một con cá cảnh mà cũng dám dùng từ "bắt cóc" đúng là việc chỉ có chủ thần làm được.
Cô hiên ngang nhún vai: "Đúng thì sao?"