Xuyên Không Tìm Đường Về Nhà - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-15 14:57:19
Lượt xem: 109
22
Những lần trước tôi hôn mê thường không đến ba ngày sau là tỉnh.
Nhưng lần này, đã mười ngày trôi qua mà tôi chưa hề có dấu hiệu mở mắt. Phó Cảnh Nguyên có đến thăm vài lần, lần nào cũng đi với Tô Ngọc Nghiên.
Hôm nay hắn lại đến, ngữ khí hơi do dự: "Chỉ vấp ngã có một cái sao lại hôn mê lâu như vậy…"
"Có lẽ đã sớm tỉnh rồi chăng?" Âm sắc Tô Ngọc Nghiên vẫn thản nhiên trong trẻo, "Muội muội hay thích dùng vài mưu kế nho nhỏ để tranh thủ tình cảm mà phải không? Có điều nàng sống trong hậu trạch lâu năm, như thế cũng là bình thường."
Tôi đứng ngay bên cạnh nhìn nàng nói chuyện. Tô Ngọc Nghiên tự cho là thông minh, không biết đã từng nghe qua câu thông minh dễ bị thông minh hại hay chưa.
Từ ngày gia yến lần trước, Phó Cảnh Nguyên đã bắt đầu d.a.o động rồi, bởi vì thái độ tôi biểu hiện ra ngoài thật sự không giống một người phụ nữ muốn tranh sủng. Tô Ngọc Nghiên cứ lặp đi lặp lại câu này trái lại khiến cho hình thượng đạm nhạt như cúc của nàng ta hơi sụp đổ.
Quả nhiên, Phó Cảnh Nguyên nghe thấy câu này thì khẽ nhíu mày: "Đừng nói vậy, nàng ấy không cần phải làm thế."
Tô Ngọc Nghiên sửng sốt.
Phó Cảnh Nguyên lại hạ giọng: "Ta còn nghĩ có khi nào lần trước muội tìm ngự y giả đến bắt mạch làm bệnh tình của nàng ấy nghiêm trọng thêm. Muội đưa người nọ đến đây để ta tỉ mỉ tra hỏi đi."
Tô Ngọc Nghiên hoàn toàn ngây dại: "Không, không thể nào?" Nàng chớp chớp mắt: "Đại phu lần trước cũng nói không có gì đáng ngại mà? Có lẽ chờ thêm vài ngày muội muội sẽ tỉnh lại thì sao?"
"Không thể đợi nữa." Phó Cảnh Nguyên cau mày. "Người bình thường làm gì có chuyện nằm cả mười ngày vẫn chưa tỉnh?"
23
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Phó Cảnh Nguyên, cuối cùng Tô Ngọc Nghiên vẫn phải tìm nam nhân trung niên đó lại đây. Lão ta quỳ gối dưới chân Phó Cảnh Nguyên, có lẽ đã bị Tô Ngọc Nghiên răn dạy một hồi nên câu nào cũng trả lời rất cẩn thận.
Phó Cảnh Nguyên không hỏi được gì có ích, đành thản nhiên nói: "Đứng lên đi."
Đúng lúc này Tiểu Lăng bỗng nhiên từ ngoài cửa chạy vào, môi run run báo với Phó Cảnh Nguyên: "Có, có chuyện lớn rồi Vương gia, ngài mau theo ta đi xem tiểu thư."
Phó Cảnh Nguyên đang chuẩn bị đứng dậy, ánh mắt Tiểu Lăng bỗng nhiên đảo qua nam nhân đang quỳ dưới đất.
Lần trước lòng dạ nàng đặt hết lên người tôi nên không còn tâm tư lưu ý, lần này nhìn kỹ càng cảm thấy đối phương quen mắt đến lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/xuyen-khong-tim-duong-ve-nha/chuong-9.html.]
Nam nhân muốn tránh đi lại bị Tiểu Lăng kéo tóc, thần sắc nàng đi từ hoảng hốt đến kinh ngạc, cuối cùng là giận dữ: "Tại sao ngươi lại ở đây? Lần trước rốt cuộc ngươi đã nói gì với tiểu thư, vì sao nàng gặp ngươi xong lại trúng độc? Còn nữa, nàng biến thành như bây giờ có phải do ngươi giở trò quỷ không!"
Bước chân Phó Cảnh Nguyên dừng lại .
"Có ý gì?"
Hắn lấy lại dáng vẻ uy nghiêm của Vương gia, một lần nữa ngồi về vị trí.
"Tiểu Lăng, ngươi kể rõ ràng mọi chuyện cho ta nghe đi."
Tôi đứng ngay bên cạnh Tô Ngọc Nghiên, giờ phút này nhìn thấy tinh tường khuôn mặt nàng nháy mắt trắng bệch, móng tay cũng cắm sâu vào lòng bàn tay.
Tiểu Lăng thì không kiêng nể sắc mặt ai cả, nàng chỉ vào người nọ thao thao bất tuyệt lại cảnh tượng ngày hôm ấy một lần.
Sắc mặt Phó Cảnh Nguyên càng ngày càng khó xem, cuối cùng giống hệt gió thổi mưa giông trước cơn bão.
"Rốt cuộc hắn là ai? Đạo sĩ hay ngự y?" Phó Cảnh Nguyên nhìn chằm chằm người đối diện: "A Ngọc, tốt nhất là muội nên giải thích đi."
Tôi đoán trong nháy mắt đó nhất định Tô Ngọc Nghiên đã có vô số ý nghĩ, nhưng nàng còn chưa kịp phủi sạch quan hệ thì Tiểu Lăng lại nói: "Vương gia cứ đem người đi tra khảo, nghiêm hình hỏi cung chẳng phải sẽ biết hắn là ai sao?"
Phó Cảnh Nguyên như đã tiếp nhận đề nghị này, gật đầu.
Sắc mặt Tô Ngọc Nghiên càng khó nhìn hơn nữa. Nếu thật sự phải dùng hình, sợ là không chỉ hỏi ra mỗi một chuyện này thôi đâu.
"Chờ, chờ đã, Cảnh Nguyên." Rốt cuộc nàng cũng lên tiếng, "Người này quả thật có biết y thuật, ta dẫn hắn đến xem bệnh cho muội muội là vì nghĩ cho muội ấy."
"Vậy vì sao muội bắt hắn giả làm đạo sĩ?"
"Ta nghe huynh kể câu chuyện『 xuyên không 』, cảm thấy ý nghĩ của muội muội quá khôi hài nên muốn đùa một chút, không ngờ muội ấy lại làm thật."
"Không ngờ?" Ánh mắt Phó Cảnh Nguyên từ từ lạnh xuống, dường như rất thất vọng. "Muội nói mình không ngờ, nhưng ngày ấy rõ ràng người kia và muội đã nói với ta rằng Lâu Tiêu chủ động uống thuốc tự vẫn!
"A Ngọc ơi A Ngọc, hóa ra muội cũng không có tâm tư bình thản, hành động phóng khoáng như bản thân hay tỏ vẻ…"
Khuôn mặt Tô Ngọc Nghiên trắng bệch như tờ giấy.