Xuyên Không Tìm Đường Về Nhà - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-15 14:54:25
Lượt xem: 79
8
Tôi ho đến mức đất trời chao đảo. Tiểu Lăng vừa giúp tôi thuận khí vừa nghiến răng nghiến lợi trừng mắt: "Vương gia, sao ngài có thể thiên vị một người ngoài như vậy? Rõ ràng Vương phi mới là thê tử ngài cưới hỏi đàng hoàng!"
"Vì nàng là thê tử bổn vương cưới hỏi đàng hoàng mới càng không nên cư xử vô pháp vô thiên!
"A Ngọc vì giang sơn xã tắc mà phải chịu biết bao khuất nhục, bổn vương quyết không cho phép nàng từ địch quốc trở về rồi vẫn phải chịu nhục trước mặt ta!"
Tôi đè nén cơn khó chịu, nâng mắt nhìn Phó Cảnh Nguyên.
"Vương gia nói chuyện thật cảm động…"
Một cơn buồn nôn khác ập tới làm tôi không thở được, càng không nói nổi một chữ.
"Lâu Tiêu?"
Phó Cảnh Nguyên nhìn tôi tái xanh mặt mày, thần sắc hơi hơi buông lỏng. Nhưng rồi Tô Ngọc Nghiên lại thì thầm câu gì đó khiến hắn nghiêm mặt trở lại.
"Đừng diễn nữa, Lâu Tiêu." Phó Cảnh Nguyên tiếp tục cau mày.
"Lúc nàng mê man, A Ngọc đã dẫn ngự y trong cung đến kiểm tra, kết quả không khám ra được bệnh gì cả. Rốt cuộc nàng đã học mấy chiêu trò này từ nơi nào? Vậy mà trước kia ta còn tưởng nàng vân đạm phong khinh, có khí phách của A Ngọc, không ngờ cuối cùng vẫn là phường dung chi tục phấn."
Lồng n.g.ự.c tôi đau nhói, khí huyết cũng dâng lên, trước mắt tối sầm cứ như vậy ngất xỉu.
9
Tôi tỉnh lại giữa đêm khuya, xung quanh tối om, chỉ có một ngọn đèn nhỏ đặt trên bàn, còn Tiểu Lăng đang nằm sấp ngủ bên cạnh.
Tôi không muốn đánh thức nàng nên tiếp tục nằm im lặng, trong đầu suy nghĩ về tất cả những chuyện vừa xảy ra.
Tự sát đơn thuần hiển nhiên không thể đưa tôi trở về thế giới ban đầu, hơn nữa lúc nào Tiểu Lăng cũng có thể phát hiện ra vào thời khắc mấu chốt. Vậy là chẳng những không thể chết, cơ thể tôi còn bị tàn phá, tỉnh dậy lại tiếp tục cãi cọ với Phó Cảnh Nguyên…
Không được.
Không thể tiếp tục như vậy được, tôi phải nhanh chóng tìm cách khác.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ thì Tiểu Lăng đã tỉnh dậy giúp tôi dém chăn, giây tiếp theo nàng kinh ngạc hô lên: "Tiểu thư, người tỉnh rồi?"
Tôi nhẹ nhàng lên tiếng: "Tiểu Lăng, nếu có một ngày không thấy ta nữa, ngươi nhất định không được lo lắng, chuyện đó có nghĩa là ta đã được về nhà rồi. Ngươi nhớ phải mở cái hộp ở tầng tủ dưới cùng, bên trong có thứ ta để cho ngươi."
"Người nói vậy là có ý gì?"
Tiểu Lăng khẽ dụi mắt, có chút mờ mịt.
"Về nhà vì sao không dẫn theo ta? Tiểu thư đang nói mớ đúng không? Có ta ở đây, làm sao người có thể đột nhiên biến mất được?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/xuyen-khong-tim-duong-ve-nha/chuong-4.html.]
"Phải… có lẽ ta đang nói mớ thôi."
10
Ngày kế tiếp, tôi mặc một thân quần áo đơn giản ngồi xe ngựa ra khỏi phủ. Tiểu Lăng không biết tôi muốn làm gì, nhưng vẫn tiếp tục kè kè không rời một tấc.
Chúng tôi đi đến một ngôi chùa rất nổi tiếng ở ngoại thành, cúng rất nhiều công quả mới gặp được vị trụ trì rất có danh vọng kia.
Đây là biện pháp mới tôi vừa nghĩ ra, đáng tiếc ——
Trụ trị cơ bản không hiểu lời ám chỉ của tôi, cứ luôn miệng "A di đà phật" .
"Nữ thí chủ nói đùa rồi, sao cô lại không thuộc về thế giới này được?"
Lòng tôi nháy mắt lạnh xuống nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định thăm dò: "Trụ trì cảm thấy trên người ta có gì… không giống người thường không?"
Lão trụ trì lại "A di đà phật" một tiếng: "Nữ thí chủ toàn thân quý khí, đương nhiên là không giống người thường."
Trái tim chờ mong của tôi lại rơi xuống đáy vực.
Trên đường xuống núi, Tiểu Lăng thấy tôi không vui, tưởng rằng tôi vẫn phiền muộn vì chuyện Phó Cảnh Nguyên nên càng không ngừng kể chuyện cười dỗ cho tôi vui.
Nhưng tôi cười không nổi.
Trong bụi cỏ bên cạnh đột nhiên vọng ra một tràng cười: "Ha ha ha ha!"
Tôi và Tiểu Lăng cùng đề phòng nhìn qua, một người đàn ông ăn mặc như đạo sĩ nhảy ra khỏi bụi rậm, vuốt vuốt chòm râu bạc đánh giá tôi trừ trên xuống dưới.
Tiểu Lăng ngăn trước mặt tôi, mắng to: "Chọc mù mắt bây giờ, nhìn cái gì đấy!"
Lão đạo không hề tức giận, thậm chí không nhìn Tiểu Lăng mà chỉ cười tủm tỉm hỏi tôi: "Lầm nhập cõi trần, ràng buộc đầy người... Chắc tiểu thư tới nơi này được năm sáu năm rồi?"
"Hứ, chúng ta mới đến thôi." Tiểu Lăng nói.
Trái tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực, chỉ tôi mới hiểu lời lão ta có ý gì.
Tôi vội vàng hành lễ, sau đó phất lui hết người ngoài. "Đạo trưởng có thể giúp ta về nhà sao?"
"Không phải không được." Lão đạo vuốt chòm râu.
Tôi giật mình hiểu ngay: "Tiền bạc không thành vấn đề."
Lão đạo cười ha hả: "Tiểu thư xem ta là ai vậy?"
Nói đoạn lão ta rút từ trong n.g.ự.c ra một xấp bùa. "Tổng cộng bảy tấm, mỗi ngày cô nấu cùng nước cho tan ra rồi uống, ngày thứ bảy vừa đúng mười lăm, trăng tròn đỉnh điểm, đó là thời khắc cô được như ý nguyện."