Xuyên Không Đừng Ngông Với Chế - Chương 8. Cướp đoạt
Cập nhật lúc: 2024-08-03 09:05:52
Lượt xem: 121
Buổi tối hôm đó, Triển Ngọc Đường vào thư phòng giải quyết chính sự.
Mật thám lại đến trước cửa phòng ta, báo cho ta biết Mai Thu Hương đang bưng trà đến thư phòng, hỏi Nhiếp chính vương rằng:
- Thiếp phải làm thế nào mới có thể khiến ngài để mắt đến thiếp?
Triển Ngọc Đường lạnh lùng ngước mắt, nói từng chữ một:
- Trong mắt bổn vương chỉ nhìn thấy những người có giá trị.
Mai Thu Hương ưỡn ngực, thề thốt:
- Ta nhất định sẽ trở thành một người có giá trị.
Ta nghe ám vệ kể lại mà vô cùng tò mò. Mai Thu Hương sẽ làm gì để chứng tỏ cho Triển Ngọc Đường thấy rằng ả ta là người có giá trị đây?
Nửa tháng sau.
Mai Thu Hương thiết kế cho quân đội một loại công cụ công thành, còn cao hơn lâu xa, kiên cố không gì phá nổi, cao đến mức có thể chạm tới tận mây xanh. Ả ta đặt cho vật ấy cái tên mỹ miều gọi là “Thang mây”.
Có Thang mây, binh mã triều ta bách chiến bách thắng, bất khả chiến bại, các tiểu quốc xung quanh đều quy phục, dâng lên hàng vạn ngọc lụa trân bảo.
Trận chiến giằng co suốt ba năm liền, thế mà bị ả ta dễ dàng chế ngự.
Thiên hạ đều hô to như một thần tích:
- Vương phi Nhiếp chính vương có mưu lược, không biết từ đâu mà học được kĩ thuật này, đúng là hưng thịnh của triều ta!
Mai Thu Hương nói rằng tất cả những điều này đều do một vị tiên nhân trong mộng mách bảo cho nàng ta.
Cứ như vậy nàng ta trở thành nữ trung Trương Lương, tái thế Nghiêu Thuấn trong miệng thiên hạ.
Mang danh tiếng lớn như vậy trên đầu, nàng ta vẫn cười tươi như hoa, thản nhiên hưởng thụ.
Nhưng ta biết, nàng ta không xứng.
Ta xoay xoay ngòi bút lông sói trong tay, cúi đầu nhìn bản thảo thiết kế “Thang mây” trên bàn.
Có lẽ không lâu sau, ả ta sẽ tiếp tục thiết kế ra “Câu cự” dùng trong thủy chiến, rồi đến “Mộc diên” bay được ba ngàn dặm mỗi ngày, hoặc là “Hướng mẫu” chuyên chở lương thảo…
Thám tử của Ám Vân Đường vẫn luôn báo cáo cho ta mọi hành động của Mai Thu Hương mỗi ngày. Trong mật thư đều là bản thảo các loại vũ khí mới mà ả ta vừa “sáng tạo” ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/xuyen-khong-dung-ngong-voi-che/chuong-8-cuop-doat.html.]
Ta cầm bản thảo mới vẽ của ả ta so sánh kĩ lưỡng với những bản thảo cũ trên bàn ta.
Quả nhiên không hề sai lệch.
Ta cười khẩy một tiếng.
Đúng vậy, đây đều là vũ khí do ta làm ra.
Mai Thu Hương này dường như có thể cảm ứng được bằng ngũ quan của ta, hôm trước ta vừa vẽ xong, hôm sau ả ta đã có thể vẽ ra một bản giống hệt.
Thật buồn cười.
Ả ta luôn là người đầu tiên công bố ra ngoài, mượn trí não của ta, chiếm đoạt kế sách của ta rồi hưởng thụ sự tung hô của thiên hạ.
Mười ngón tay ta đỏ thẫm như son, xé nát bức mật thư, ném vào chân đèn, nhìn ngọn lửa thiêu rụi nó thành tro bụi.
Vừa đốt xong thì người đã tới.
Mai Thu Hương ôm trong n.g.ự.c vô số vàng bạc châu báu, nhìn ta cười rạng rỡ:
- Bạch Vân Chiêu, ngươi có biết ai ban thưởng cho ta những thứ này không?
Ta mở to mắt nhìn ả ta. Chỉ thấy nụ cười đắc ý của Mai Thu Hương càng lan rộng trên mặt:
- Là Triển Ngọc Đường. Bạch Vân Chiêu, những gì ngươi có thể làm được, ta cũng có thể làm được. Nhưng những gì ta làm được, ngươi lại không thể làm được! Nam nhân không cần nữ nhân oai phong như đại bàng, mà cần một đóa tầm gửi được yêu thương, nâng niu. Ngươi quá mạnh mẽ, thì chẳng có nam nhân nào thích được.
Mai Thu Hương dừng một chút rồi ra vẻ trịch thượng dạy bảo ta:
- Ta khuyên ngươi nên đọc kỹ cuốn “Nữ tắc” mà ta đã từng biên soạn, đặc biệt là chương về cách làm một thiếp thất hiền lương.
Ta cầm một chiếc quạt nhỏ, nhẹ nhàng phe phẩy, hoàn toàn không thèm để ý đến Mai Thu Hương đang thao thao bất tuyệt.
Mai Thu Hương tự nói tự nghe, thấy ta không phản ứng, đột nhiên cúi sát vào người ta rồi nói:
- Ngươi vốn quen làm một tiểu thư cao cao tại thượng hẳn là chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay nhỉ? Hay là để ta chỉ bảo cho ngươi một chút, để sau này Triển Ngọc Đường có thay lòng đổi dạ, ngươi chẳng biết đầu đuôi thế nào, rồi lại chạy đến oán trách ta.
Ta gật đầu bình thản:
- Vương phi cứ chỉ giáo.
Mai Thu Hương thấy phản ứng của ta quá đỗi bình thường, ngây người hồi lâu. Một lát sau, ả ta mới khinh thường mở miệng:
- Khi Triển Ngọc Đường chưa lên đến đỉnh cao, chàng cần một người đồng cam cộng khổ. Nhưng bây giờ chàng đã nắm trong tay thiên hạ, sự tồn tại của ngươi chính là một sự sỉ nhục đối với chàng, cứ mỗi lần nhìn thấy ngươi là chàng lại như thấy được quá khứ hèn kém trước kia của mình. Chàng cần một nữ nhân khác để ngưỡng mộ sự thành công của mình và nữ nhân đó chính là ta!