Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Đến Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-11-07 00:29:19
Lượt xem: 1,293

18

Nhưng dưới sự thuyết phục của tôi, Thẩm Thanh Hòa cuối cùng cũng từ bỏ việc "dạy kèm", tan học là về nhà đúng giờ.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, thoáng chốc đã ba năm nữa, đến kỳ thi đại học của Thẩm Thanh Hòa.

Lúc này, cậu thiếu niên đã trưởng thành, đứng trước mặt tôi, còn cao hơn tôi một cái đầu, dưới ánh nắng, làn da trắng nõn, đường quai hàm rõ nét, đúng là một thiếu niên đẹp trai đầy sức sống, trong mắt không còn vẻ u ám, mà thêm vài phần tươi sáng.

Tôi kiểm tra lại đồ dùng thi cử cho cậu ấy một lần nữa, dặn dò: "Cố gắng lên nhé!"

Thẩm Thanh Hòa cúi đầu, giọng nói trầm thấp: "Vâng."

Nói chuyện đơn giản vài câu, tôi tiễn cậu ấy vào phòng thi.

Trong cốt truyện, cậu ấy bỏ học sau khi học xong cấp ba, căn bản không học đại học, sau này lăn lộn trong xã hội mới có được sự nghiệp, nhưng chắc hẳn đã phải trả giá bằng những khó khăn mà người thường không biết.

Nhưng bây giờ, tôi hy vọng cậu ấy có thể giống như những đứa trẻ bình thường khác, có cha mẹ che chở, lớn lên một cách đơn giản.

19

Thẩm Thanh Hòa thi đại học rất tốt, đỗ vào Thanh Hoa.

Ngày nhận được giấy báo nhập học.

Tôi xem đi xem lại, Thẩm Thanh Hòa ngược lại rất bình tĩnh, có chút bất lực liếc tôi một cái: "Dì, dì xem rất nhiều lần rồi, giấy báo trúng tuyển của cháu sắp bị dì sờ đến bóng loáng rồi đấy."

Tôi: "Cả đời dì còn chưa từng sờ qua giấy báo trúng tuyển của Thanh Hoa cơ."

Nghĩ năm đó thi đại học điểm của tôi chỉ vừa vượt qua điểm chuẩn đại học trọng điểm, là người phụ nữ đã từ chối Thanh Hoa đấy.

Nghe thấy lời tôi nói, khóe môi Thẩm Thanh Hòa không nhịn được nhếch lên.

Lúc tôi buông giấy báo trúng tuyển xuống vừa đúng lúc nhìn thấy nụ cười của cậu ấy.

Cậu ấy đã không còn là cậu bé gầy gò xanh xao năm nào nữa, đang ở độ tuổi thanh xuân phơi phới, khi cười lên, trong mắt như chứa cả ngàn sao, đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Nhưng mà--

Tôi véo mặt cậu ấy, nghiêm mặt nói: "Cháu đang cười nhạo dì đấy à?"

Cậu ấy vội vàng xua tay, thoát khỏi ma trảo của tôi, chạy biến đi: "Không dám không dám."

Tôi: "..."

Hừ.

Tên nhóc thối, đáng đánh đòn.

20

Mấy năm sau, Thẩm Thanh Hòa tốt nghiệp đại học, bắt đầu khởi nghiệp, có chút thành công.

Tôi không bất ngờ khi cậu ấy thành công.

Một người từng có khuynh hướng tự hủy hoại bản thân, có bao nhiêu tổn thương thì sẽ có bấy nhiêu rực rỡ.

Cậu ấy dùng sức mạnh tự hủy hoại để xây dựng lại bản thân, không ai có thể ngăn cản.

Lúc này tôi đã mở một studio, khi rảnh rỗi thì sẽ cuộn tròn trong studio, nói chuyện phiếm với Hệ thống.

[Hệ thống, cậu lâu rồi không nói gì cả.]

[Chúc mừng ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ, thưởng tái sinh.]

Giọng nói lạnh lùng của Hệ thống vừa dứt, tôi rõ ràng cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn.

Nhưng ngay sau đó, trước mắt đột nhiên tối sầm.

Trước khi ngất đi, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống đất, giọng nói trầm thấp quen thuộc tràn đầy hoảng sợ: "Khương Tinh Ý!"

21

Lúc tôi mở mắt ra lần nữa, trước mắt là một không gian trống rỗng.

Đây là không gian bên trong Hệ thống.

Tôi chớp mắt.

Kỳ lạ.

Chẳng phải tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?

Hình như nhận ra sự nghi ngờ của tôi, một bóng người được cấu tạo từ dữ liệu chậm chạp quay đầu lại, nhìn rõ dáng vẻ của cô ấy, lông mày tôi hơi nhíu lại, luôn cảm thấy cô ấy có chút quen mắt, giống như đã gặp ở đâu đó rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/xuyen-den-cuu-vot-nhan-vat-phan-dien/chuong-7.html.]

Trên mặt người phụ nữ mang theo nụ cười dịu dàng: "Chị rất vui, chị có một người em gái như em."

Cô ấy cố ý nhấn mạnh hai chữ "em gái".

Chỉ một câu nói, tôi đã hiểu rõ thân phận của cô ấy.

Cô ấy là Khương Sơ Nguyệt!

Trong chớp mắt, tôi bỗng nhiên nhớ ra đã gặp cô ấy ở đâu rồi.

Người trước mặt khoé môi nở một nụ cười nhạt, giống hệt người trong bức ảnh mà Thẩm Thanh Hòa trân trọng cất giữ!

Bên cạnh, một bóng người khác vẫy tay với tôi, chứng minh cho tất cả suy đoán của tôi: "Ký chủ, những thông tin mà cô muốn trước đây, đều là do cô ấy cung cấp đấy."

Vừa nghe thấy câu này, tôi hơi sững lại.

Đúng rồi, lúc mới bắt đầu dỗ dành Thẩm Thanh Hòa, tôi đã xin Hệ thống một số chi tiết về việc Thẩm Thanh Hòa và mẹ cậu ấy, lúc đầu tôi còn tưởng là Hệ thống vạn năng, nhưng bây giờ xem ra, hóa ra là Khương Sơ Nguyệt sau khi c.h.ế.t trong sách, cũng đã biến thành Hệ thống!

22

Nhìn nhau không nói gì.

Bất chợt.

Người phụ nữ lên tiếng trước: "Chị rất tiếc, không thể ở bên cạnh thằng bé, phải nhìn nó vấp ngã hết lần này đến lần khác, phải nhìn nó yêu mà không được, không được c.h.ế.t yên lành."

Người trước mặt đã biến thành Hệ thống, rõ ràng đáng lẽ không nên có cảm xúc gì, nhưng không hiểu sao, tôi vẫn nghe ra được nỗi buồn sâu đậm không thể tan được trong giọng nói của cô ấy.

Tôi há miệng, lại không nói nên lời.

Thấy vậy, người phụ nữ bỗng nhiên cười: "Nhưng mà bây giờ tốt rồi, bên cạnh nó có em, em đã nuôi dạy nó rất tốt."

Vừa nói, bóng người của cô ấy đột nhiên trở nên mơ hồ, ánh sáng xanh được tạo thành từ dữ liệu dần dần tiêu tan trong không trung, như những ánh sao lấp lánh.

Tôi nhận ra có chỗ nào đó không đúng, vô thức tiến lên muốn nắm lấy tay cô ấy, nhưng lại nắm hụt: "Chị, chị sao vậy?"

Cô ấy còn chưa kịp lên tiếng, Hệ thống của tôi đã thở dài: "Vô dụng thôi, cô ấy đã dùng hết tất cả điểm tích lũy, để đổi lấy một cuộc đời vượt ra khỏi cốt truyện cho Thẩm Thanh Hòa, trong rất nhiều người, cô ấy đã chọn em."

Tôi trơ mắt nhìn người phụ nữ tan biến trước mắt, trong lòng trống rỗng.

"Trở về đi, đừng để nó đợi lâu."

Đây là câu nói cuối cùng của cô ấy.

Ngay sau đó là âm thanh Hệ thống giải trừ ràng buộc.

Ý thức đột ngột bị kéo về hiện thực, nhưng tôi vẫn chưa thể hoàn hồn.

Cho đến khi nghe thấy giọng nói lo lắng của chàng trai trẻ: "Bác sĩ, cô ấy khi nào thì tỉnh lại?"

Bác sĩ vén mí mắt tôi lên.

Tôi thuận thế mở mắt ra.

Bác sĩ im lặng một lúc: "Bây giờ."

Lời bác sĩ vừa dứt, Thẩm Thanh Hòa đã tiến lại gần, thấy khóe mắt tôi có nước mắt, sắc mặt hơi thay đổi, lớn tiếng nói: "Có phải chỗ nào đau không? Bác sĩ! Bác sĩ!"

Bác sĩ: "..."

Suýt chút nữa thì ông ấy bị điếc rồi.

Tôi nhìn chằm chằm người trước mặt, sự chấn động mà cảnh tượng vừa rồi mang đến vẫn chưa tan hết, đưa tay nắm lấy tay cậu ấy, nhỏ giọng nói: "Thanh Hòa, mẹ cháu rất yêu cháu."

Một câu nói đột ngột.

Tôi biết rất khó hiểu, nhưng tôi vẫn muốn nói cho cậu ấy biết.

Cho dù họ không còn cách nào gặp lại nhau nữa.

Nghe vậy, chàng trai trẻ hơi khựng lại, không lên tiếng, hồi lâu sau, tôi mới nghe thấy giọng nói của cậu ấy: "Dì mơ thấy mẹ cháu à?"

Mơ thấy sao?

Cũng coi như là vậy.

Tôi gật đầu: "Ừm, cô ấy nói cô ấy vẫn luôn nhìn cháu lớn lên, rất vui."

Lời này vừa dứt, chàng trai trẻ trước mặt khẽ cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc cuồn cuộn trong đáy mắt: "Ừm, cháu biết."

Cậu ấy nghĩ.

Nhất định là mẹ đã đưa Khương Tinh Ý tốt như vậy đến bên cạnh cậu ấy.

[Hoàn]

Loading...