XUẤT MÃ - PHÁ ĐÀI HÍ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-11-01 18:56:40
Lượt xem: 389
4.
Bởi vì vở kịch đã dừng lại nên phần lớn âm hồn cũng đã tản đi, chỉ còn lại những người thích xem náo nhiệt, đi theo tốp hai, tốp ba đi khắp nơi.
Những người còn lại trong gánh hát đi thu dọn hậu quả, chỉ còn lại ông già và người thanh niên phiền phức ở phía trước sân khấu.
Ông già là người đứng đầu đoàn kịch này, họ họ Trang.
“Gánh hát hí của chúng tôi mới được xây dựng, theo quy định của ngành, sân khấu trước khai mạc phải phá đài. Mọi việc vẫn diễn ra như thường lệ, không nghĩ có người sống nhìn trộm, còn đột nhập vào. Quấy rầy quỷ thần, Tiểu Lý bị tà nhập, trực tiếp tấn công mọi người, cho dù ngăn cản thế nào cũng không ngăn được, tay áo giống như ống thép, dù thế nào cũng không thể cắt được."
Đây không phải là cường điệu đâu, bị những tà vật bám vào người, người có sự mạnh đến mức đáng kinh ngạc.
Theo lý thì mấy người đàn ông khoẻ mạnh không thể nào không kiềm chế được một người, nhưng ở đây, đàn quỷ ám vây quanh, âm áp dương, hỏa lực của người bị giảm đi rất nhiều, sức lượng có thể sử dụng được là rất hạn chế.
Hơn nữa ống tay áo kia cũng không phải là thép, mà là bởi vì mọi người bị yểm nên nhận thức đều có thành kiến.
Lão trưởng đoàn nói rồi thở dài.
"Trên đường phá đài đã gặp phải quỷ thần, tôi sợ rạp hát mới này sẽ... ugh."
Chàng thanh niên vừa rồi có thành kiến với tôi chỉ vào cặp đôi với ánh mắt tức giận.
“Không phải lỗi của tôi mà hai người này nửa đêm lẻn vào, thậm chí còn đến đây để tìm cái chết. Bây giờ thì tốt rồi, chúng tôi cũng bị liên lụy.”
Cô gái bị chỉ trích, nước mắt lưng tròng.
"Thật xin lỗi, chúng tôi không cố ý, chúng tôi chỉ chạy ngang qua thôi. Bạn trai tôi nói có người gọi anh ấy, nên đi lại đây, tôi kéo anh ấy không được.”
Trưởng đoàn ho khan.
"Trác Hiên, đừng nói nhảm, là bởi vì chúng ta không đề phòng, không thể trách người khác."
Trác Hiên không phục, còn muốn nói cái gì, lại bị tôi ngắt lời hắn.
"Lời này không sai, nhưng có lẽ điều mà anh phải đề phòng không chỉ là việc người ngoài nhìn trộm."
Tôi nhìn quanh khuôn mặt hắn, tôi có điều muốn nói.
“Anh phải cẩn thận lòng người hơn.”
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
“Điều cấm kỵ nhất của quỷ thần chính là sự không thành thật, nếu trong lòng có quỷ, quỷ sẽ đến cửa nhà anh.”
Hắn bị tôi nói cảm thấy chột dạ, sự tự tin của hắn đã không còn nên lắp bắp nói.
“Cô đừng, cô đừng ở đây nói hưu nói vượn nữa, ở đây không cần cô, đi đi đi, đi nhanh đi."
Vừa nói hắn vừa đưa tay đẩy tôi.
Tôi nghiêng người tránh sang một bên, không nhịn được cười lạnh:
“Tôi vốn không phải tới cứu anh, không cần đuổi tôi đi, tôi có chân tự mình đi.”
Tôi cùng cô gái nâng chàng trai đang bất tỉnh lên liền đi.
Lão trưởng đoàn khóe miệng mấp máy, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn là im lặng.
Tôi quay đầu nhìn lại, lấy từ trong túi ra một tờ giấy đưa cho ông ấy.
"Đây là số điện thoại của tôi, có chuyện gì thì gọi cho tôi."
Tôi không phải Thánh mẫu.
Nhưng làm nghề của chúng tôi chính là như vậy, hôm nay tôi đã cứu người và dính vào chuyện này nên tôi bị dính nhân quả.
Trác Hiên vẫn ở phía sau hét lớn.
“Dưới bầu trời này, đạo quán chùa miếu như vậy, không đến lượt cô xuất mã.”
Trong đêm, một tiếng tát lớn vang lên.
Tôi dừng lại một lúc, nhếch khoé miệng.
Bên tai là giọng nói run rẩy của Hoàng Cơ Linh.
“Mẹ kiếp, miệng của tên nhóc này giống như đang nuốt phân vậy, tôi dùng đế giày của mình tát mạnh vào miệng hắn.”
Vị này là người đưa tin riêng của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/xuat-ma-pha-dai-hi/chuong-2.html.]
5.
Tôi gọi cho Hứa Tịnh, bảo cô ấy sắp xếp cho mọi người chu đáo.
Lúc lái xe đến đón chúng tôi trên đường.
Trên đường đi, tôi cũng biết được tên của cặp đôi đó, chàng trai tên Hoắc Thành, cô gái là Tề Toàn, cả hai đều là những sinh viên mới tốt nghiệp Đại học Thiên Tân.
Tề Toàn nói: "Hôm nay không phải là cuối tuần sao, lại sắp đến Trung thu rồi. Tôi tưởng Thiên Tân cách Tần Hoàng Đảo không xa, nên tôi đến gặp cô mình, bạn trai tôi cũng đi cùng tôi."
Gần đây buổi tối tôi bị mất ngủ, anh ấy cùng tôi đi dạo một chút không ngờ lại gặp phải chuyện như thế này…”
Giọng cô ấy lại nghẹn ngào, tôi an ủi cô ấy.
"Không phải lỗi của hai người. Trong đoàn đó có những người có ý đồ xấu xa. Những thứ đó giỏi cảm nhận những điều tiêu cực nhất và cũng giỏi nhất trong việc lừa dối mọi người, bên kia từ trường âm ở đằng kia quá mạnh, chúng sẽ thu hút người sống qua. Buổi tối, đừng gọi họ tên đầy đủ của người khác cũng đừng quay lại trả lời khi có người gọi, chứ đừng nói đến việc đi theo họ."
"Nhưng cũng phải nói, các người cũng là người ta hại."
Hứa Tịnh rất mau đã tới, lái chiếc Lexus của Lữ Phương.
Thấy tôi chở theo hai người bị thương, cô ấy nhanh chóng xuống đỡ tôi.
"Sao còn bị thương? Có cần đến bệnh viện không?"
“Là một vụ tai nạn, nhưng không phải vấn đề gì lớn, tôi có thể xử lý được."
Sau khi cho người ngồi vào ghế sau xe, tôi lấy vài thanh Snickers từ trong hộp đựng đồ ra đưa cho Tề Toàn ở phía sau.
"Bổ sung thể lực, vừa rồi cũng mệt mỏi rồi, nhà cô của cô ở đâu?"
Tề Toàn mở ra cắn một miếng.
"Homestay chị Dung cách đây chưa đầy hai km."
Hứa Tịnh nói "A" một tiếng.
"Thật trùng hợp, homestay tôi đặt ở ngay đây."
Chỉ mất vài phút lái xe tới đó.
Homestay kiểu phong cách Trung Quốc có một cái sân nhỏ, rất cổ kính và quyến rũ. Ngoài ra còn có phong cảnh non bộ trong sân.
Vừa bước vào cửa, chị gái quầy lễ tân đã nhìn thấy Hoắc Thành bất tỉnh và Tề Toàn m.á.u me, sợ hãi vội vàng gọi điện cho bà chủ.
Bà chủ khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt tròn xoe, vẻ ngoài dễ gần, mang lại cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Vừa ra ngoài liền bị thương sao? Mau, nhanh đỡ người vào phòng, tôi đi lấy hộp thuốc."
Sau khi đặt Hoắc Thành lên giường, vết thương của Tề Toàn cũng đã được khử trùng, được băng bó bôi thuốc.
Trong khoảng thời gian này, cô đã khóc và giải thích sự việc với bà chủ.
Bà chủ vừa nghe xong liền quỳ xuống, liền được tôi đỡ dậy.
“Thế này không được. Chị là trưởng bối, làm thế này tôi sẽ bị giảm thọ đấy."
Tôi nói đùa.
Bà chủ lau nước mắt nói: "Cảm ơn cô gái trẻ, em không biết anh trai tôi mất sớm, tôi cũng không lấy chồng, trong nhà chỉ có một đứa trẻ là Toàn Toàn. Nếu hai đứa trẻ này có chuyện gì, tôi cũng không biết làm sao mà gặp mặt chị dâu.”
Khẩu âm của cô mang hương vị vùng Đông Bắc, tôi liền biết đây là đồng hương.
Con gái một vùng Đông Bắc có một địa vị không thể nghi ngờ, luôn là nhất.
"Như vậy, em và các bạn trong lớp yên tâm ở đây với chị, ăn uống vui chơi chị sắp xếp.”
Tôi vội vàng xua tay: “Không cần, không cần, chị, bọn em sẽ ở lại hai ngày cuối tuần, ngày kia trở về thủ đô đi học."
Chị Dung không đồng ý: "Chúng ta đều là đồng hương, chị người Hắc Thị, đừng khách sáo với chị."
Tôi dở khóc dở cười, nên chỉ biết đồng ý rồi lấy trong ba lô ra mấy lá bùa đưa cho cô ấy.
"Đây là homestay, mỗi ngày có rất nhiều người ra vào, đề phòng có thể dán ở lối vào và lối ra."
Chị Dung mỉm cười nhận lấy.