XIN PHU NHÂN TỰ TRỌNG - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-08-02 12:33:19
Lượt xem: 2,403
Sau khi Thái Hậu qua đời vì bệnh tật, phụ hoàng ban cho nàng ấy phong hào Thanh Thành, ban đất đai để tán thưởng lòng hiếu thảo của nàng ấy.
Nếu không có biến cố kia, về tình về lý ta sẽ cưới Lý Gia Nhiên làm chính phi của ta.
Hiện giờ, ngoại trừ thế sự khó lường thì ta không còn lời nào để nói.
Sau khi ta bị mù, Lý Gia Nhiên từng viết thư cho ta nhưng ta vẫn cất nguyên những bức thư kia dưới đáy hòm, chưa bao giờ mở ra xem qua nội dung bên trong.
Đã là người xa lạ, vì sao phải thương nhớ làm gì.
Tin tức Lý Gia Nhiên vào kinh cũng không cần phải giấu diếm, rất nhanh tin tức này đã truyền tới tai Bùi Tri Hạ.
Chỉ có điều ta hơi bất ngờ khi Bùi Tri Hạ không hề ghen tuông vì chuyện này, thậm chí còn an phận hơn bình thường rất nhiều.
“Thanh Thành quận chúa đưa bái thiếp, ngày mai điện hạ cứ lâm triều sớm, không cần phải trì hoãn thời gian.” Bùi Tri Hạ nói với ta chuyện ngày mai khách quý phủ sẽ đến phủ.
Ta gật đầu: “Ta biết rồi.”
“Cuối cùng thì ta vẫn là tu hú chiếm tổ người ta.” Tiếng lòng Bùi Tri Hạ có vẻ bi thương đến cực điểm.
Ta nghe xong mà ngẩn người, trước kia cho dù Bùi Tri Hạ ủy khuất trong lòng như nào cũng chưa bao giờ tiêu cực như vậy, ta nhịn không được mở miệng giải thích một câu: “Ta đã buông xuống chuyện quá khứ rồi…”
Bùi Tri Hạ lại cắt ngang lời ta: “Điện hạ, thần thiếp hiểu mà.”
Không đợi ta giải thích xong, Bùi Tri Hạ liền tìm cớ đi ra ngoài, buổi tối cũng lấy thân thể không khỏe ngủ một mình ở sương phòng.
Ngày hôm sau lúc ta hạ triều hồi phủ, mới vừa vào chính sảnh đã nghe thấy Bùi Tri Hạ và Lý Gia Nhiên cười nói vui vẻ.
Bùi Tri Hạ đi tới đỡ ta ngồi xuống: “Điện hạ, Thanh Thành quận chúa tới rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/xin-phu-nhan-tu-trong/chuong-11.html.]
“Thanh Thành quận chúa, đã lâu không gặp.” Ta khẽ mỉm cười.
“Bái kiến điện hạ.” Lý Gia Nhiên có hơi xa lạ với ta, dù sao thì đã qua bốn năm rồi.
Lý Gia Nhiên đi thẳng vào vấn đề, lần này nàng ấy hồi kinh chính là vì ta, nàng ấy ra ngoài tìm thầy trị bệnh ở mắt của ta đã nhiều năm, rốt cuộc đã tìm được một vị danh y.
Những năm gần đây ta đã gặp nhiều kẻ lừa đảo khắp giang hồ: “Ồ, ngươi có mấy phần nắm chắc đây?”
“Cho dù chỉ có một phần cũng đáng thử một lần.” Bùi Tri Hạ chợt nói lại.
“Hoàng tử phi nói không sai, thế nhưng nếu ta muốn mời vị thần y này xuống núi còn cần chút thời gian.” Lý Gia Nhiên nói đến vị thần y này liền đau đầu.
Lý Gia Nhiên nói một ít chuyện phiếm với ta, sau khi dùng xong bữa mới vào cung bái kiến quý nhân.
“Điện hạ còn thích Thanh Thành quận chúa không?” Bùi Tri Hạ ngồi bên cạnh ta hỏi.
Ta không muốn lừa nàng: “Dù sao cũng là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nếu ta nói không còn nửa điểm tình nghĩa thì đương nhiên là gạt người, thế nhưng ta đã học được cách buông bỏ rồi.”
10.
Nhớ mãi không quên một người là việc ngu xuẩn nhất thế gian này, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Mà bây giờ, đương nhiên ta phải quý trọng người trước mắt, tạo ra hồi ức mới cùng nàng.
“Lần đầu tiên thần thiếp gặp điện hạ, điện hạ vẫn phong nhã hào hoa, là Thái tử tiền đồ vô lượng.” Bùi Tri Hạ nói như thế.
Ta ăn ngay nói thật: “Ta không có ấn tượng.”
Bùi Tri Hạ nghe xong cười rộ lên: “Đó là điều đương nhiên vì lúc đó, trong mắt điện hạ chỉ có Thanh Thành quận chúa.”
Bùi Tri Hạ kể cho ta nghe một câu chuyện, chuyện về việc nàng ở xa nhìn ta và Lý Gia Nhiên ở bên nhau suốt sáu năm.