XIN PHU NHÂN TỰ TRỌNG - Chương 01
Cập nhật lúc: 2024-08-02 12:25:26
Lượt xem: 1,159
Mặc dù ta mù nhưng mới chỉ gặp mặt lần đầu tiên, ta đã biết nữ nhân này thèm muốn mỹ mạo của ta.
Bởi vì ta có thuật đọc tâm nên ta biết rất rõ những ý nghĩ xấu xa trong lòng nàng.
“Kẻ mù này da trắng ưa nhìn, không biết thắt lưng hắn có hoạt động được không đây?”
Để chứng minh bản thân, trong cơn giận dữ ta liền đồng ý thành thân với nàng.
Khụ khụ, coi như là vì dân trừ hại đi.
1.
Khi ta mười bốn tuổi bị kẻ gian làm hại khiến hai mắt bị mù, cũng vì vậy mà ta bị phế truất khỏi ngôi vị Thái tử.
May được trời cao rủ lòng thương, sau khi ta bị mù lại bất ngờ có được năng lực đọc tâm, mọi việc cũng coi như thuận lợi, như cá gặp nước.
Đến tuổi, mẫu hậu làm chủ nghị thân cho ta, cuối cùng chọn được thứ nữ đứng hàng thứ hai của Lại Bộ thượng thư.
Tuổi tác vị nhị tiểu thư này cũng xấp xỉ bằng ta, tuy là thứ xuất nhưng tính cách ôn hòa, biết săn sóc, đức hạnh đoan chính, xứng đáng với vị trí chính phi.
Vì thế ngày mùng năm tháng này, ta định tự mình đến phủ gặp mặt nàng.
Thật ra thì ta là một người mù, có cái gì để nhìn cơ chứ?
“Điện hạ, từ thuở nhỏ ta đã đặc biệt mời người đến dạy dỗ nữ nhi, đến nay đã là một tiểu cô nương có quy củ, cực kỳ hiểu chuyện.” Bùi đại nhân tiếp đón ta, không ngừng tán dương Bùi nhị tiểu thư.
Bùi nhị tiểu thư còn chưa tới mà tiếng lòng đã tới trước: “Lão già này lại được dịp ba hoa cái rắm gì đây.”
Ta hơi sửng sốt, cho là mình nghe lầm.
Lúc này Bùi nhị tiểu thư đã bước vào trong.
“Tri Hạ, vị này chính là Cung Vương mà ta đã nói với con đó.” Bùi đại nhân hắng giọng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/xin-phu-nhan-tu-trong/chuong-01.html.]
“Bái kiến điện hạ.” Giọng nói của Bùi nhị tiểu thư tựa như chim hoàng oanh.
Trong lòng ta có ấn tượng ban đầu rằng đây là người có vẻ cung kính dịu ngoan, kỳ thực lại hoang đường vô lễ.
“A, muốn ta cưới kẻ mù hả.” Tiếng lòng của thiếu nữ truyền vào tai ta không sai một chữ.
Ngón tay ta lập tức cứng đờ nhưng không biểu hiện ra ngoài: “Không cần đa lễ như vậy.”
Bùi đại nhân làm trưởng bối cố gắng tác hợp hai người chúng ta: “Tri Hạ, con mau nói với điện hạ xem gần đây con đọc sách gì đi.”
Tiếng lòng Bùi nhị tiểu thư lại truyền đến: “Đọc sách? Sách gì bây giờ? Trên đường vào kinh đi thi, thư sinh và nam hồ ly tinh ân ái ưm a sao…”
Nghe đến lời này, nước trà mới vừa vào đầu miệng đã bị ta phun ra bằng sạch, ta bị sặc đến nỗi ho khan không ngừng.
Ta cảm nhận được một chiếc khăn tay đưa tới tận tay, ta nói lời cảm tạ rồi nhận lấy.
“Kẻ mù này da trắng ưa nhìn, lông mi vừa dày vừa dài, không biết thắt lưng hắn có hoạt động được hay không đây…” Nàng cách ta rất gần, ta còn nghe được tiếng lòng chủ nhân của chiếc khăn tay kia.
Trong đầu người này toàn là thứ tào lao, không đứng đắn gì vậy! Ta cuống quít lấy khăn trong tay dùng sức lau miệng.
“Môi còn hồng hồng nữa, nhìn càng muốn hôn hơn.” Tiếng lòng kia lại truyền vào trong tai ta một lần nữa.
Đây đích thị là Đăng Đồ Tử (*) rồi, trong lòng ta đã có kết luận về vị Bùi nhị tiểu thư này.
(*) Đăng Đồ Tử là từ lóng dùng để ám chỉ một kẻ dâm tặc, háo sắc.
“Điện hạ ho khan đến nỗi mặt đỏ bừng lên rồi, ngài thật sự không sao chứ?” Trong giọng nói của Bùi nhị tiểu thư còn mang theo một tia lo lắng.
Có vẻ như nàng không hề giả bộ, đúng là đang quan tâm ta.
Ta hắng giọng: “Không sao, ta không cẩn thận uống phải lá trà thôi.”