Xin Lỗi, Anh Cũng Chẳng Phải Của Báu Gì! - Chương 13
Cập nhật lúc: 2025-02-05 17:18:05
Lượt xem: 6,226
Tìm mãi, cuối cùng tôi chỉ tìm được một tấm hình của Kỷ Thanh.
Anh ấy mặc áo blouse trắng, dưới ánh đèn bàn vàng nhạt mờ ấm đang đọc bệnh án.
Thật sự rất giống, giống đến lạ lùng.
Marie nhìn thấy tấm ảnh đó.
Cuối cùng cũng tin, vui mừng đến nhảy cẫng lên.
Cô bé kéo tay anh trai mình, nói: “Sau này em cũng sẽ trở thành bác sĩ!”
Mấy đứa trẻ khác cũng hùa theo: “Em cũng muốn!!”
“Em muốn chữa bệnh cứu người!”
Tôi xoa đầu chúng, quay sang hỏi cậu bé vẫn đang im lặng từ nãy đến giờ.
“Jean này, sau này em muốn làm gì?”
Jean liếc nhìn chiếc máy ảnh đeo trên cổ tôi, có chút ngại ngùng.
“…Em muốn làm phóng viên.”
Tôi sững người.
“Em cũng muốn giống chị, để thế giới nhìn thấy những con người đang chịu khổ đau. Nếu họ được nhìn thấy, có lẽ sẽ có người sẵn lòng giúp đỡ…”
Gắng kìm nén cảm xúc muốn khóc, tôi ôm cả bọn vào lòng.
Nếu Kỷ Trừng còn sống, có lẽ anh sẽ rất vui.
Những hạt giống mà chúng tôi vô tình gieo xuống, đã chầm chậm nảy mầm.
Trước khi đi, tôi tặng chiếc máy ảnh cá nhân của mình cho Jean, tặng chiếc ống nghe và sách vở Kỷ Trừng để lại cho Marie và những đứa trẻ khác.
Chúng phấn khích đến đỏ bừng cả má.
Đến khi xe đã đi xa.
Bọn trẻ vẫn đứng bên lề đường, ra sức vẫy tay, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời.
Tôi nghĩ, có lẽ vẫn có ý nghĩa.
Sức mạnh của một cá nhân là nhỏ bé, khó có thể lay chuyển hiện thực.
Nhưng có thể thắp lên hy vọng về tương lai cho những cá nhân khác.
Những đứa trẻ ấy, dù bị nhấn chìm trong hố sâu, vẫn mong muốn dùng thân thể đầy thương tích để nâng đỡ một tương lai tươi sáng.
Đúng như lời Kỷ Trừng từng nói.
Có kỳ vọng, thì sẽ có hy vọng.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
36
Lại thêm vài tháng trôi qua.
Kế hoạch tìm t.h.i t.h.ể của Kỷ Trừng hoàn toàn không có kết quả.
Tôi đã đến khu rừng đó rất nhiều lần.
Nhưng vì đêm hôm đó quá tối, tôi hoàn toàn không biết mình đã chạy về hướng nào.
Cuối cùng, chỉ có thể từ bỏ.
Tôi bắt đầu xem lại những bức ảnh ngày trước.
Ghi chép từng chút một câu chuyện về Kỷ Trừng vào bài viết của mình.
Rất nhiều chi tiết, sau ba năm, đã trở nên mờ nhạt.
Ban đầu, tôi chỉ sợ rằng theo thời gian, mình sẽ quên mất nhiều hơn, nên mới ghi chép lại.
Nhưng không ngờ, bài viết lại trở nên nổi tiếng.
Hàng loạt bình luận tràn ngập, muốn biết thêm về câu chuyện của anh ấy.
Có người nói: "Dòng m.á.u trồng trọt khắc sâu trong người người Trung Quốc, dù ở đâu cũng có thể tạo nên một khu vườn rực rỡ."
Có bệnh nhân trước đây nhận ra anh.
“Bác sĩ Kỷ thật sự rất tốt, mẹ tôi khi ốm đã hơi lẫn, nhưng mỗi lần nói chuyện với bà, anh ấy chưa bao giờ tỏ ra khó chịu.”
“Anh ấy còn biểu diễn ảo thuật cho con gái tôi xem, sau đó bị trưởng khoa tưởng là đang chơi bài, mắng anh ấy một trận thậm tệ!”
Từ những bình luận đó, tôi chắp vá nên hình ảnh của anh trong những ngày chúng tôi chưa gặp nhau.
Không lâu sau, tôi nhận được cuộc gọi video từ Kỷ Thanh.
Anh ta gửi cho tôi một bức ảnh chụp màn hình bài viết, hỏi: “Là em sao?”
Tôi thẳng thắn thừa nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/xin-loi-anh-cung-chang-phai-cua-bau-gi/chuong-13.html.]
“Phải.”
Anh ta sững sờ, ánh mắt đầy cay đắng.
“Hóa ra người em nhắc đến là anh trai anh…”
“Đúng vậy.”
“Đáng lẽ ra anh phải nghĩ ra sớm hơn… Anh lẽ ra phải nghĩ đến từ lâu rồi!!"
"Chả trách em luôn nhìn chằm chằm vào mặt anh như thế! Anh còn tưởng rằng em thật sự yêu anh!!”
Anh ta cúi đầu, đầy bất lực.
“Anh ấy… giờ thế nào rồi?”
Tôi vẫn chưa viết đến phần sau của câu chuyện, nên anh ta không biết.
Tôi lạnh lùng nói: “Anh ấy không ổn."
"Ba năm trước, anh ấy đã mất rồi.”
Chiếc điện thoại tuột khỏi tay Kỷ Thanh, rơi mạnh xuống đất.
Mất một lúc lâu, màn hình mới khôi phục.
Anh ta gần như sụp đổ.
“Anh ấy c.h.ế.t rồi??"
"Tại sao anh không biết gì cả?!"
"Tại sao em không nói với anh?!”
“Tại sao à?”
Tôi mỉa mai: “Nhiều năm như vậy, gia đình các người có ai từng quan tâm đến anh ấy chưa?”
Kỷ Thanh run rẩy dữ dội.
Quá đỗi hổ thẹn, không dám đối diện với ánh mắt của tôi.
Tôi nhớ lần đầu gặp cha mẹ Kỷ Thanh, tôi đã thăm dò hỏi họ liệu anh ta có anh chị em nào không.
Họ khinh thường phất tay: “Không có.”
Còn Kỷ Thanh nói: “Trước đây có một người, nhưng coi như đã c.h.ế.t rồi.”
Tôi hỏi anh ta ý là gì.
Anh ta bất thường đập vỡ bát, cảnh cáo tôi.
“Trong nhà này, không được nhắc đến anh ta.”
Anh ta căm ghét Kỷ Trừng, ghét anh vì đã bỏ trốn khỏi gia đình này, để lại anh ta trở thành nạn nhân mới.
Cha mẹ anh ta càng ghét Kỷ Trừng, ghét anh là con họ nhưng lại không chịu bị họ kiểm soát.
Vậy nên, làm sao tôi có thể nói cho họ biết?
Tôi ngẩng đầu lên.
“Đừng có nhỏ mấy giọt nước mắt cá sấu nữa. Các người nghĩ vì sao anh ấy lại đến một nơi như thế này?"
"Tất cả đều là do các người ép buộc mà ra.”
Kỷ Thanh bối rối tắt máy.
37
Vài ngày sau, cha mẹ Kỷ Thanh tìm đến tôi.
Họ nói, Kỷ Thanh mất tích rồi.
Tôi mới biết, hôm đó anh ta lao về nhà, đập phá sạch sẽ mọi thứ.
Anh ta nói, tất cả đều là lỗi của cha mẹ mình.
Nếu không phải vì cha mẹ ép buộc Kỷ Trừng, anh sẽ không chạy đến Congo, sẽ không gặp tôi, và càng không chết.
Còn anh ta, cũng sẽ không vì quá đè nén mà tự huyễn hoặc bản thân là đã yêu một người đặc biệt như tôi, rồi để lỡ tôi.
Mọi chuyện cứ thế cuốn vào nhau, không có lời giải.
Sau đó, Kỷ Thanh nộp đơn từ chức ở bệnh viện, rồi biến mất.
Hai ông bà hơn năm mươi tuổi gào khóc đến mức như sắp ngất.
“Tiểu Nhiếp à! Chuyện này sao có thể trách chúng tôi được chứ?”
“Chúng tôi làm cha làm mẹ, chỉ mong con cái vẻ vang, lẽ nào là sai sao?”
“Ngày trước chỉ bảo nó hãy ngoan ngoãn ở lại bệnh viện, nó cứ không chịu nghe, cô xem giờ đi, người cũng chẳng còn! Không phải tự nó chuốc lấy sao!”