Xác chết biến mất - HL Vũ Liên Thiên Tôn 3 - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-28 15:04:05
Lượt xem: 81
3.
Từ lúc Trương Đại Sinh bắt đầu tường thuật, bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp chưa bao giờ dừng lại.
[Nhắc nhở mọi người, các bạn có thể thở được.]
[Cảm ơn lầu trên, tôi suýt c.h.ế.t ngạt!]
[Woo woo woo, tôi thật muốn nghe.]
[Anh ơi, t.h.i t.h.ể của mẹ anh đã mất tích, tại sao anh lại ở đây đoán mệnh thay vì gọi cảnh sát? Anh có ổn không?]
[Lầu trên nhất định là fan mới...]
Trương Đại Sinh cũng nhìn thấy bình luận, vội vàng bổ sung mấy câu:
“Tôi đầu tiên gọi cảnh sát, sau đó tìm đến trưởng thôn, nhờ ông ta huy động thôn chúng tôi tìm kiếm ở gần đó, nhưng chúng tôi đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy mẹ tôi.”
“Bên ngoài vẫn mưa lớn, mẹ tôi có phải phải thây ngoài rừng không…”
Nói đến đây, đôi mắt Trương Đại Sinh đã đỏ lên.
Theo ánh mắt của Trương Đại Sinh, tôi nhìn về phía giữa trán phải của anh ấy, nơi đó chính mẫu vị trong cung phụ mẫu.
Trong cung phụ mẫu Trương Đại Sinh có một vết lõm sâu, chứng tỏ mẹ anh ta đã chết. Nhưng trong cung mẫu vị vẫn có khí đen dày đặc xoay quanh.
Lập tức, sắc mặt tôi trở nên nghiêm nghị: “Lập tức gửi cho tôi bát tự của mẹ anh!”
Trương Đại Sinh gật đầu: “Được, tôi sẽ gửi cho cô ngay.”
Nhưng thời gian để nói hai câu này huyết quang giữa lông mày của Trương Đại Sinh mỗi giây đều trở nên tệ hơn, giờ anh ta gần như đang chảy máu.
Tôi vội vàng hét lên: "Đừng gõ chữ nữa! Hiện tại anh cho tôi biết ngày sinh tháng đẻ của mẹ anh ngay bây giờ!"
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của tôi, phần bình luận cũng thay đổi:
[Sao tôi cảm thấy như sắp xảy ra chuyện lớn.]
[Các chị ơi, ngày mai 8 giờ sáng, em đi ngủ trước. Em thực sự không sợ...]
[Có tám chàng trai trong ký túc xá của chúng tôi, tất cả đều tập trung quanh điện thoại của tôi để xem truyền hình trực tiếp. Nhưng tôi vẫn đang hoảng loạn...]
[Mọi người nghĩ cái xác đã đi đâu rồi?]
[Cứu mạng! Đã lâu rồi tôi không thấy bộ dáng lo lắng như vậy của đạo trưởng Vũ Liên.]
Trương Đại Sinh cũng có chút hoảng hốt: "năm Giáp Ngọ...Bính...Bính..."
"Chỉ cần báo ngày sinh âm lịch và giờ sinh cụ thể của mẹ anh!"
Trương Đại Sinh vừa nói xong, tôi liền bấm ngón tay tính toán.
Hỏng rồi! Không còn kịp rồi!
Tôi đang định nói thì có một tiếng nổ lớn, gió mạnh thổi tung cửa sổ phía sau Trương Đại Sinh.
Gió bên ngoài lập tức ùa vào, hú lên lạnh lùng. Mưa lớn cũng rơi xuống sàn nhà...
Trương Đại Sinh theo bản năng muốn quay đầu nhìn lại cửa sổ, lại bị giọng nói khẩn cấp của tôi kéo lại:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/xac-chet-bien-mat-hl-vu-lien-thien-ton-3/chuong-2.html.]
"Đừng nhìn lại!!!”
4.
Trương Đại Sinh đột ngột bị tôi gọi lại, anh ta chưa kịp phản ứng thì tôi đã nói thêm: "Anh lập tức nín thở, đừng thở!!!"
Trương Đại Sinh vẻ mặt đầy hoang mang, đang định mở miệng ra nói gì đó.
Nhưng giây tiếp theo, anh ta cứng đờ tại chỗ, không dám cử động.
Bởi vì anh ấy đã nhìn thấy cảnh tượng phía sau mình từ phòng phát sóng trực tiếp trước mặt.
Một bóng người to lớn màu đỏ đứng thẳng bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào anh ta ...
Cảnh tượng kỳ lạ này không chỉ khiến Trương Đại Sinh sợ hãi mà còn khiến người xem trong phòng phát sóng trực tiếp sợ hãi.
[Ahhhhhh...]
[Người xem có cần phải nín thở không?]
[Làm sao bây giờ? Tôi không dám thở nữa!]
[Xong rồi, ở thành phố S có quán cà phê Internet xuyên đêm nào không? Đêm nay tôi không dám ngủ một mình!]
[Không phải mẹ của Trương Đại Sinh đang đứng bên ngoài chứ? ? ?]
Mọi người nín thở nhìn chằm chằm vào bóng người màu đỏ mờ ảo phía sau Trương Đại Sinh.
Đột nhiên, bóng đỏ biến mất khỏi cửa sổ.
Trương Đại Sinh đang định thở phào nhẹ nhõm thì ngoài cửa vang lên một tiếng "cách cách" đáng sợ.
Cánh cửa bị đẩy ra... một xác khô mặc váy cưới màu đỏ "bước" vào.
Toàn thân xác khô mặc áo đỏ dính đầy máu, những chiếc đinh gỗ lim dài 20cm cắm vào tất cả các khớp lớn khiến chân và tay của bà bị vặn xoắn một cách kỳ lạ.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Khuôn mặt già nua phủ đầy tử khí xanh đen, một đôi mắt trắng dã đột nhiên sắp rơi ra.
Xác khô mặc đồ đỏ cứ đi loanh quanh trong phòng chính như đang tìm kiếm thứ gì đó.
[Cương thi này có vẻ như không nhìn thấy.]
[Có vẻ như cương thi dựa vào hơi thở của con người để xác định vị trí của con người.]
[Thảo nào Trương Đại Sinh ở ngay trước mặt mà nó không thể nhìn thấy anh ta.]
Trương Đại Sinh lúc này hai chân run rẩy, anh ta bịt chặt miệng mũi, không dám thở ra một hơi.
Giờ phút này, tất cả chúng tôi dường như bị mắc kẹt trong khoảng thời gian yên lặng, mỗi giây trôi qua vô cùng chậm chạp.
Khuôn mặt của Trương Đại Sinh bị nghẹn đến đỏ bừng, đôi mắt lồi ra, sắp không thể kiên trì được nữa, xác khô mặc áo đỏ cuối cùng đã "cạch cạch" rời đi.
Đợi một lúc, tôi nói với Trương Đại Sinh rằng có thể thở được.
Trương Đại Sinh cuối cùng dường như sống lại, thở dốc.
"Đó... đó là mẹ tôi..."
Mắt anh đỏ hoe, không biết là do anh đang nín thở hay vì cảm thấy khó chịu.