Vương Hi - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-11-12 15:58:33
Lượt xem: 1,087
Mấy ngày trước khi Vương Hi thành thân, hắn không đến, lại cho v.ú nuôi đến trông chừng ta mỗi ngày.
"Tiểu thư ngủ sớm đi, dưỡng cho sắc mặt tốt, mấy ngày nữa còn phải bận rộn đấy."
May mà v.ú nuôi mắt mờ.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Đêm trước ngày đại hôn của hắn, ta bỏ trốn, làm một hình nộm để trong phòng, nàng ta không nhận ra.
Ngày sinh thần ta, Vương Hi thành thân, Vương Doãn bị bắt.
Trăng sáng sao thưa, lúc ta đến quán trọ, nghe thấy một tiếng cười dịu dàng.
Quay đầu nhìn lại, Triệu Thanh Nghi mặc áo vải thô, bên cạnh nàng ta còn có một nam tử cao lớn cường tráng mặc áo xám.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Nàng ta và ta đồng thời hỏi.
"Hôn lễ của Vương đại nhân là chuẩn bị cho muội mà, tân nương mà huynh ấy muốn cưới là muội, cho nên ta mới mỗi lần đều kéo muội đi chọn mũ phượng áo choàng."
Như sét đánh ngang tai, ta c.h.ế.t lặng tại chỗ: "Nhưng mà, huynh ấy chẳng nói gì cả..."
"Vương đại nhân nói muội muốn bất ngờ mà, đúng không?"
Ta đúng là có nói, nhưng ta không ngờ huynh ấy lại làm như vậy, lên kế hoạch cho tương lai của chúng ta, tương lai mà ta chưa từng nghĩ tới.
"Nhưng mà, Triệu tỷ tỷ, sao tỷ lại đồng ý cùng huynh ấy diễn vở kịch này?"
Triệu Thanh Nghi đỏ mặt, chỉ vào nam tử mặc áo xám kia.
"Ta thích là hắn, người đánh xe ngựa nhà ta. Một người thích muội muội, một người thích người đánh xe, cha mẹ đều không đồng ý, chúng ta đành phải giúp đỡ lẫn nhau. Vương đại nhân giúp chúng ta bỏ trốn, ta làm tấm lá chắn cho hai người, đợi đến khi bái đường xong, lễ thành rồi, cha mẹ cũng không còn cách nào nữa."
Sao Vương Hi lại tin tưởng ta đến vậy, tin đến mức cho rằng ta cũng tin tưởng hắn, yêu hắn?
"Vậy bây giờ hai người định đi đâu?"
"Trường Xuyên, Vương đại nhân đã sắp xếp ổn thỏa rồi, huynh ấy còn nói, sau khi hai người thành thân cũng đến Trường Xuyên, làm hàng xóm với chúng ta. Còn muội?"
Ban đầu ta định một mình đến Trường Xuyên.
Nhưng bây giờ...
"Về Lạc Đô đón hắn rồi cùng đến Trường Xuyên."
Huynh ấy sẽ tha thứ cho ta chứ?
Ta quỳ trước cửa phòng Vương Hi, xin gặp hắn.
Vú nuôi truyền đạt ý của Vương Hi.
"Công tử nói, cô nương thích quỳ thì cứ quỳ, ngài ấy mặc kệ."
Thời tiết như đang chống đối ta, mưa thu ập đến, cái lạnh ùa tới.
Ánh hoàng hôn dần bị bóng đêm nuốt chửng, cánh cửa kia vẫn tối om.
Người bên trong vẫn không chịu gặp ta.
"Công tử, dùng bữa tối thôi?" Vú nuôi gõ cửa, không ai trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/vuong-hi/chuong-7.html.]
Bà vội vàng đẩy cửa vào, một lát sau, lại hốt hoảng chạy ra: "Công tử sốt cao lắm, gọi thế nào cũng không tỉnh, mau đi mời đại phu."
Ta chống hai tay bò dậy: "Để con xem huynh ấy."
Vú nuôi nhìn ta với vẻ căm ghét: "Ngươi còn chê cậu ấy c.h.ế.t chưa đủ nhanh sao?"
"Không phải." Ta muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy bất lực.
Đại phu đi vào, một lát sau, lắc đầu bước ra: "Nếu đêm nay qua khỏi thì tốt, nếu không qua khỏi, thì chuẩn bị hậu sự đi."
Ta nắm lấy tay v.ú nuôi: "Vì sao lại nghiêm trọng đến vậy?"
Bà hất tay ta ra: "Hôm đó công tử tức giận công tâm, nôn ra máu, lại còn dầm mưa, vốn đã bệnh nặng, cậu ấy lại không chịu uống thuốc. Ngươi cái đồ... "
"Đồ gây chuyện, hôm nay còn dám đến, hại cậu ấy..." Bà vừa nói vừa đỏ hoe mắt, "Tiểu lang quân nhà ta kiếp trước nợ ngươi cái gì, mà để ngươi hành hạ đến vậy."
"Ai là Dao Dao? Vương đại nhân cứ gọi tên nàng mãi, để nàng vào xem đi."
Ta khàn giọng đáp: "Ta, là ta."
Mới chỉ một tháng thôi mà, sao hắn lại gầy đi nhiều thế, y phục ngủ khoác trên người gầy guộc trông thật trống trải.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn. Cái nóng ấy, như muốn thiêu người ta thành tro bụi.
Đôi môi tái nhợt của hắn khẽ mấp máy, tiếng nói thì thầm rất nhỏ: "Dao Dao, đừng đi."
Ta áp mặt vào bàn tay rộng lớn của hắn.
"Không đi nữa, xin lỗi, xin lỗi..."
Nửa đêm về sáng, hắn vẫn sốt cao, cho uống thuốc thế nào cũng không được.
Vú nuôi lau nước mắt, dặn dò chuẩn bị hậu sự.
Bà ấy muốn ta đi. Không, ta sẽ không đi.
Ta dùng đầu ngón tay miêu tả ngũ quan thanh tú của hắn.
"Huynh, huynh đi đâu muội theo đó, nếu đêm nay không qua khỏi, muội cũng sẽ đi cùng huynh. Chúng ta cùng c.h.ế.t đi, cũng rất lãng mạn mà, đúng không?"
Ta lừa hắn, cũng lừa chính mình.
Thì ra ta yêu hắn, ta muốn ở bên hắn, mãi mãi bên nhau.
"Đắng quá sao? Muội uống cùng huynh." Ta uống một ngụm, nâng cằm hắn lên, đưa vào miệng hắn.
Lông mày hắn cau lại càng chặt, dường như muốn nôn ra.
"Huynh, chẳng phải huynh thương muội nhất sao? Huynh không uống thì muội lại phải uống, thuốc này đắng lắm, muội không thích chút nào."
Hắn dường như nghe thấy, yết hầu chậm rãi chuyển động, nuốt thuốc xuống.
"Vương đại nhân đã qua khỏi rồi, không sao rồi. Lát nữa tỉnh lại, cho cậu ấy ăn chút cháo loãng."
Ta nhất thời mất bình tĩnh, nước mắt như vỡ đê không ngăn được, ta nắm c.h.ặ.t t.a.y v.ú nuôi: "Huynh ấy không sao rồi, huynh ấy sẽ không chết, ta biết mà, huynh ấy sẽ không làm chúng ta thất vọng."
Vú nuôi thở dài: "Đợi ngài ấy tỉnh lại, hai người nói chuyện cho rõ ràng, đường ai nấy đi."
"Sẽ không đâu, chúng ta sẽ không chia tay."
Hắn cưng chiều ta như vậy, sẽ tha thứ cho ta chứ?