Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vương Hi - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-11-12 15:57:20
Lượt xem: 1,256

Ý cười trong mắt hắn dần lan tỏa, khẽ vuốt ve mái tóc rối bên tai ta, hạ giọng: "Ngoan."

Giọng hắn thay đổi, trở nên trầm khàn, thật mê hoặc lòng người.

Ta ngẩn ngơ, một lát.

Từ cửa hang đá tối tăm hắt ra chút ánh sáng mập mờ.

"Vậy thôi bỏ đi, không tìm nữa. Chúng ta cùng về thôi."

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Triệu Thanh Nghi xách đèn lồng đến.

Góc váy màu hồng phấn xuất hiện trong tầm mắt.

Muốn ta ngoan ngoãn? Ta nhanh chóng nhón chân lên, hôn Vương Hi.

Ta chính là muốn ở nơi sáng sủa, kéo hắn làm chuyện xấu.

Trong mắt Vương Hi thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

Gần như cùng lúc, Triệu Thanh Nghi nhìn qua, ta hôn lên môi hắn, đèn lồng bị viên đá nhỏ b.ắ.n tới làm tắt ngúm.

Bên tai vang lên tiếng kêu kinh hãi của Triệu Thanh Nghi.

"A, tối quá! Ta sợ tối, không nhìn thấy gì cả."

Vương Hi thản nhiên đẩy ta ra.

"Đừng sợ, ta qua đó."

Hắn bỏ ta lại một mình.

Ta đứng yên tại chỗ, trong bóng tối, nhất thời không biết nên đi đâu về đâu.

Sự dịu dàng của Vương Hi, không chỉ dành cho mình ta.

Khi Vương Hi đến, bị ta đóng cửa ngoài.

Soi gương chải tóc chiều, trong gương xuất hiện khuôn mặt tuấn tú âm trầm của nam nhân.

"Lại giở trò gì nữa?"

Cửa sổ nhỏ mở toang, hóa ra là một chính nhân quân tử trèo cửa sổ vào đây.

Ta nhìn Vương Hi trong gương, ngón tay cuốn lấy một lọn tóc xoay tròn, "Huynh không đi tìm Triệu tỷ tỷ, tìm muội làm gì?"

"Dao Dao." hắn bước tới, nâng một nắm tóc, cầm lấy lược chải cho ta: "Triệu Thanh Nghi là khách, đó là lễ nghi."

"Vậy muội là gì của huynh?"

Ánh mắt hắn trầm xuống: "Nói bậy bạ gì vậy?"

Đôi mắt phượng lạnh lùng của hắn khi không cười, mí mắt mỏng hơi rũ xuống, có chút nghiêm nghị, khiến người ta phải e dè.

Ta nhìn thẳng vào hắn: "Muội không có. Muội muốn nhờ huynh để ý giúp, có lang quân nào tốt phù hợp với muội không, nói chuyện cưới xin cho muội, đỡ phải để muội ở trước mặt huynh chướng mắt."

"Muội có ý gì?" Đồng tử hắn tối lại.

Ta phớt lờ sự lạnh lùng trong mắt hắn: "Muội muốn gả đi."

"Không thể nào."

Ta cười lạnh: "Thì ra huynh không muốn muội gả đi, muốn muội mãi làm muội muội của huynh, rồi sau đó lén lút qua lại sao? Huynh, huynh đúng là một tên bại hoại đội lốt người quân tử."

Tay hắn cong lại, nắm hờ thành nắm đấm.

Hắn cụp mắt xuống nhìn ta: "Muội nghĩ về ta như vậy sao?"

Chứ còn sao nữa?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/vuong-hi/chuong-4.html.]

"Muội không muốn cãi nhau với huynh nữa, làm phiền huynh để ý giúp muội, dĩ nhiên, người như muội, tàn hoa bại liễu, phải tìm người đã từng thành hôn rồi, đỡ để người ta chịu thiệt."

Vương Hi tức giận đến mức bật cười, hắn nhìn ta: "Dao Dao, ta dạy muội như vậy sao? Lời nói ra, câu nào câu nấy đều đ.â.m vào tim ta."

Ta cũng nhìn hắn: "Huynh cũng xứng sao? Dạy muội lễ nghĩa liêm sỉ, vậy mà những chuyện làm với muội, lại chẳng có chút lễ nghĩa liêm sỉ nào."

Vương Hi sa sầm mặt mày, nhìn chằm chằm ta, hồi lâu, hắn bình tĩnh hỏi: "Hối hận rồi sao?"

Ta bỗng nhiên tỉnh táo.

Hối hận? Hối hận gì chứ? Vốn dĩ là ta từng bước giăng bẫy, lòng dạ khó lường.

Nếu chọc giận hắn thật sự, hắn thật sự đoạn tuyệt với ta, lúc đó ta mới phải hối hận đúng không?

Ta nên xuống nước, nhưng lúc này ta không muốn.

Ta cúi đầu xuống, nghịch cây trâm trên bàn, không nói gì.

Căn phòng chìm trong im lặng, chỉ có tiếng gió đêm khẽ lay động cửa sổ gấm.

Vương Hi chiến tranh lạnh với ta, hắn  không đến gặp ta.

Hắn thật sự là người dứt khoát.

Ta cũng không đi tìm hắn, nhưng ta phát hiện đêm khuya luôn có xe ngựa vào Vương gia, khuân xuống từng hòm đồ, chuyển vào thư phòng của Vương Doãn.

Ta từng lấy cớ đưa canh mà vào thư phòng của Vương Doãn, nhưng trong phòng bài trí đơn giản, căn bản không có hòm nào cả.

Đã đi đâu rồi?

Vương Doãn là người đa nghi, ta không thể ở lâu, chỉ có thể liếc nhìn qua loa.

Ta không thể tự do ra vào thư phòng của Vương Doãn, nhưng Vương Hi thì có thể.

Ta không thể không đi dỗ dành hắn.

Cơn mưa giông buổi chiều đến thật đúng lúc, ta có cớ hoàn hảo rồi.

Ta vừa đến dưới cầu, đã thấy hắn trên cầu.

Hắn không mang theo ô, quan bào đỏ thẫm bị ướt sũng, màu sắc càng thêm đậm, làm nổi bật khuôn mặt trắng lạnh của hắn, đôi mắt sáng trong vô cùng.

Ta chậm rãi bước đến gần hắn, xoay xoay chiếc ô, "Có phải muội không đến tìm huynh, thì huynh sẽ không đến tìm muội nữa phải không?"

Những hạt mưa trên ô b.ắ.n tung tóe, vài giọt rơi trên lông mày và mắt hắn.

Hắn cứ thế im lặng nhìn ta, trong mắt như có sương mù, không phân biệt được là dịu dàng hay lạnh nhạt.

Mưa càng lúc càng lớn, trên cầu ngoài chúng ta ra, không còn một ai.

"Có bản lĩnh thì huynh đừng bao giờ đến tìm muội nữa." Ta ném chiếc ô xuống đất.

Nước mắt giàn giụa trên mặt, không phân biệt được là nước mắt giả tạo hay nước mưa thật.

Vương Hi thở dài, cúi người nhặt ô, hắn ôm ta vào lòng: "Là huynh sai rồi."

"Sai chỗ nào?" Ta muốn thoát ra, hắn không buông.

"Không nên giận dỗi với muội."

"Huynh còn muốn muội đến dỗ dành huynh." Ta càng nghĩ càng tủi thân, lúc nói chuyện giọng điệu mang theo tiếng khóc.

"Bây giờ huynh mau dỗ dành muội."

Hắn cúi đầu xuống.

Ô che xuống.

Hắn hôn lên môi ta, gió mưa xen lẫn, lúc lạnh lúc nóng, khiến người ta tê dại.

Loading...