Vương Hi - Chương 21
Cập nhật lúc: 2024-11-12 16:09:58
Lượt xem: 915
Đúng lúc này, trên không trung vang lên tiếng pháo hoa.
"Cửu vương gia đã cứu được Hoàng thượng." Cố Phong nói.
Những người trên lầu thành dường như cũng nhận ra điều gì đó.
Vương Doãn thúc giục Vương Hi: "Không đợi nữa, g.i.ế.c bọn chúng trước, rồi đi vây g.i.ế.c Cửu vương gia."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Vương Hi nheo mắt, nhìn về phía pháo hoa, ngón tay đặt trên vách tường đá màu xám trắng hơi cong lên, gõ nhẹ.
"Đã đến lúc rồi." Hắn thu hồi tầm mắt, nhìn về phía ta, ánh mắt có chút khác lạ.
Mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, tuyết lớn bắt đầu rơi xuống.
Người trên lầu cao giọng đọc: "Nay Thái tử Đông cung cùng gian thần Vương thị cha con ý đồ mưu phản soán vị, luận tội đáng giết."
Áo bào trắng tung bay trong gió tuyết, đôi tay thon dài mạnh mẽ giơ cao.
"Chúng tướng sĩ nghe lệnh, b.ắ.n c.h.ế.t Thái tử Đông cung và cha con Vương gia, thanh trừ gian tà, phù trợ chính đạo."
Tim ta đập thình thịch, "Cố Phong, ta không nghe nhầm chứ?"
Cố Phong nheo mắt: "Không nghe nhầm đâu."
Một dự cảm chẳng lành dâng lên từ đáy lòng.
"Vì sao không làm cho mình một chiếc đèn trời?"
"Vô nghĩa."
Chẳng lẽ ý hắn nói vô nghĩa là...
Trên lầu thành một mảnh xôn xao, đôi tay sạch sẽ kia bị ngăn lại. Có người tức giận, vung tay tát hắn: "Hi nhi, con điên rồi."
Vương Hi lau vết m.á.u bên khóe môi, cười nói: "Cha từng dạy con tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, con ghi nhớ trong lòng, chưa từng quên."
Hắn lại xoay người bước về phía người mặc long bào, Thái tử bị dồn đến mức liên tục lùi về sau, quát lớn, giọng nói hoảng loạn: "Vương Hi, ngươi dám phạm thượng, đại nghịch bất đạo, ngươi muốn làm gì?"
"Thanh trừ gian tà."
Tiếng nói vừa dứt, đao đã vung lên, m.á.u b.ắ.n tung tóe trên lầu cao.
Biến cố đến quá nhanh, khiến người ta không kịp trở tay.
Lông mày và đôi mắt Vương Hi nhuốm màu m.á.u tươi, mang một vẻ đẹp kinh diễm đến đau lòng.
Ta ngây người, hắn như đang đứng bên bờ vực thẳm, chỉ cần bước thêm một bước nữa, sẽ tan xương nát thịt.
Vương Doãn lớn tiếng quát, kéo dòng suy nghĩ của ta trở lại.
"Hi nhi, làm cha chưa từng bạc đãi con."
"Nhưng cha có lỗi với dân, có lỗi với vua, có lỗi với nước."
Vương Hi từng bước đi về phía Vương Doãn, bước chân nặng nề: "Cha chỉ thấy vàng bạc chất đầy nhà, lại không thấy xác c.h.ế.t phơi đầy đồng, chỉ nghe thấy tiếng nhạc tưng bừng, lại không nghe thấy tiếng kêu than thống khổ của muôn dân. Cha làm quan như thế nào, làm tôi như thế nào, làm sao có thể,"
Khuôn mặt hắn ẩn trong màn tuyết hoàng hôn, giọng nói trầm xuống: "Làm cha?"
Vương Doãn tức giận đến mức bật cười, giơ tay chỉ vào hắn.
"Dù ta có lỗi với thiên hạ, nhưng không có lỗi với con, Vương Hi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/vuong-hi/chuong-21.html.]
Mây đen xám bạc bao phủ một vùng u ám, không nhìn rõ được vẻ mặt của người cầm đao.
“Nợ cha, con sẽ trả."
Vương Doãn trợn trừng mắt, hắn còn muốn nói gì đó, nhưng không còn cơ hội nữa.
Vương Hi không hề chớp mắt, g.i.ế.c c.h.ế.t cha mình.
Máu tươi lại một lần nữa b.ắ.n tung tóe trên đài cao.
Gió tuyết cuồn cuộn, ta nghe thấy người trên lầu cao gọi tên ta.
"Dao Dao. Ca ca có việc phải làm, xin lỗi, không thể ở bên cạnh muội nữa."
Những lời tuyệt tình hắn từng nói ùa về trong tâm trí.
"Đại nhân chẳng lẽ còn muốn cùng ta nối lại tình xưa sao?"
"Không dám muốn."
"Đã biết thương người rồi."
"Nhưng không phải là ta.”
Thì ra là vậy, từ năm năm trước, hắn đã lên kế hoạch cho một tương lai không có tương lai cho chính mình.
Hắn chưa bao giờ thay đổi, chỉ là đã chọn một con đường khác, một mình ẩn mình trong bóng tối soi đường cho muôn người.
Mang khí phách của một thư sinh, lại có thể chỉ điểm giang sơn.
Hắn thậm chí không chừa cho mình một đường lui.
Không, không thể như vậy.
Ta muốn chạy đến bên cạnh hắn, nhưng tuyết rơi quá lớn, mỗi bước đi đều khó khăn.
Bộ y phục trắng hơn tuyết trên lầu cao bị gió thổi phồng lên, tỏa ra ánh sáng chói mắt, hắn đứng thẳng tắp, như cây tùng hiên ngang trên đỉnh núi cao, khí phách vượt lên trên cả gió tuyết.
Hắn bình tĩnh từng miếng từng miếng cắt thịt của mình.
Gọt xương xẻo thịt, hắn vừa muốn bình thiên hạ, vừa muốn trả món nợ ân tình cho cha.
"Dừng tay!"
"Ca ca..."
Gió lạnh thổi vào tim, lời nói nghẹn lại trong cổ họng.
"Vương Hi, huynh là đồ khốn kiếp, huynh vô trách nhiệm, huynh vô trách nhiệm với ta. Huynh dựa vào đâu mà có trách nhiệm với tất cả mọi người, lại không có trách nhiệm với ta..."
"Xin lỗi."
Máu tươi dần dần nhuốm đỏ lông mày và đôi mắt hắn, khiến hắn mang một vẻ đẹp thê lương.
"Cha con Vương thị tội ác tày trời, theo luật phải giết."
Ta nghe thấy Cố Phong lạnh lùng tuyên án.
Bất chợt, một mũi tên xé gió lao đi, b.ắ.n thẳng vào bóng người màu trắng trên lầu cao.
"Cố Phong!" Ta không dám tin nhìn người bên cạnh.
"Hắn đáng chết."