Vương Hi - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-11-12 15:54:20
Lượt xem: 431
Vương Hi là huynh trưởng trên danh nghĩa của ta.
Lúc này, sắc mặt hắn đỏ ửng, quan bào màu đỏ tươi mới tinh nhàu thành một cục.
"Nhìn cái gì?" Giọng hắn khàn khàn, ẩn chứa sự lạnh lẽo.
"Nhìn bộ dạng ngoài lạnh trong nóng của ca ca."
Đầu ngón tay ta lướt qua lông mày và khóe mắt hắn.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, nắm lấy bàn tay đang làm loạn của ta, thở dài: "Khách vẫn đang đợi."
Hắn đứng dậy.
"Ca ca..." Ta ôm lấy eo hắn.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Đừng quậy nữa, ta còn có việc chính."
Hắn gạt tay ta ra, đứng dậy, vuốt vuốt quan bào.
Chỉ trong nháy mắt, dưới ánh chiều tà nhập nhoạng, hắn lại mang dáng vẻ lạnh lùng cao quý của một bậc quân tử.
"Vị khách kia là tiểu thư Triệu gia, vị hôn thê của huynh phải không?"
Dưới ánh hoàng hôn, nét mặt thiếu niên thoáng tối lại, đôi môi mỏng xinh đẹp mím chặt, không đáp lời ta.
"Chính sự của huynh, là bầu bạn cùng nàng ta sao?"
"Dao Dao..." Hắn khẽ thở dài.
"Nàng ta có xinh đẹp bằng ta không?" Ta cố ý khiêu khích.
Hắn xoa xoa mi tâm: "Các muội không giống nhau."
Ta cười khẽ, vẻ thờ ơ: "Không giống nhau, một người đường đường chính chính, một người lại không thể lộ ra ánh sáng..."
"Đừng như vậy, Dao Dao." Hắn vén lại những sợi tóc mai rối bời của ta.
Hắn luôn dùng vài ba câu nói để lảng tránh.
Ta né tránh tay hắn: "Ta muốn gặp nàng ta."
Hắn cau mày, giọng nói vốn dịu dàng nay đã lạnh đi vài phần: "Dao Dao, đừng đi trêu chọc nàng ta, nghe lời."
"Nếu ta cứ muốn trêu chọc thì sao?"
"Đừng quậy nữa, tắm rửa xong ta sẽ đến với muội."
Hắn xem ta như thú cưng mà dỗ dành.
Vương Hi rời đi, không dừng lại nữa, tỉnh táo và lý trí.
Hắn vừa đi, ta liền giật phăng tua rua trên tai xuống, ném mạnh xuống đất.
Vương Hi cứ ngỡ ta yêu hắn, yêu đến mức cam tâm tình nguyện sa ngã, cùng hắn chìm đắm.
Đã làm quan trong triều bốn năm năm, từng bước thăng tiến, đường đường là một bậc thiên chi kiêu tử, sao lại dễ bị lừa gạt như vậy?
Hắn nào biết, ta chỉ muốn lợi dụng hắn, báo thù cha của hắn.
Ta và tỷ tỷ nương tựa lẫn nhau mà sống, cha của Vương Hi là Vương Doãn đã nhận nuôi chúng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/vuong-hi/chuong-1.html.]
Khi ấy, chúng ta đều tưởng ông ta là người tốt, rất mực cảm kích.
Nhưng hóa ra, ông ta cưu mang chúng ta không phải xuất phát từ lòng tốt, mà chỉ muốn dùng danh nghĩa con gái nuôi khuê các để hối lộ quan viên, thăng quan tiến chức.
Tỷ tỷ bị ông ta dâng cho một tên thái giám háo sắc tàn bạo, sau đó c.h.ế.t thảm.
Ông ta quyền cao chức trọng, ta không thể tố cáo, cũng chẳng thể g.i.ế.c ông ta, thậm chí ngay cả bản thân mình cũng chẳng thể bảo vệ.
Vương Hi xuất hiện vào lúc ấy.
Đó là ngày hôm sau khi tỷ tỷ mất, ta gặp Vương Hi.
Trước đó, hắn được phái đến Trường Xuyên nhậm chức.
"Muội chính là muội muội mà cha ta nhận nuôi."
Hắn đứng trên bậc thang cao nhìn xuống ta, khóe môi nở nụ cười ôn hòa, nhàn nhạt.
Tuyết rơi lả tả khắp sân, hắn đội mũ cao, thắt đai rộng, toàn thân toát lên khí chất nho nhã.
Thế nào gọi là "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn", chính là để nói về người như Vương Hi vậy.
Vương Doãn dơ bẩn giả tạo, nhưng lại yêu con trai như mạng.
Ông ta không để Vương Hi biết bộ mặt thật của mình, cũng không cho hắn nhúng tay vào bất kỳ việc dơ bẩn nào.
Ông ta muốn con trai mình cả đời trong sạch, đứng trên cao, mãi mãi không vướng bụi trần.
Sao có thể như vậy được?
"Huynh ơi, muội là Dao Dao." Ta ngước nhìn người trên bậc thang cao, cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong, vẻ mặt ngây thơ trong sáng.
Ta giả vờ ngây thơ lừa gạt Vương Doãn, ông ta tưởng ta cái gì cũng không hiểu, bèn mặc kệ ta vây quanh Vương Hi.
Điều này cho ta cơ hội, cơ hội dụ dỗ Vương Hi.
Để khiến một chính nhân quân tử như Vương Hi trở thành người si mê ta, ta không từ thủ đoạn nào.
Nơi Vương Hi thường lui tới nhất là thư phòng, ta bèn thường xuyên lẻn vào thư phòng, lấy cớ học đọc học viết, trà trộn bên cạnh hắn.
Ta cố ý viết chữ xấu xí méo mó, Vương Hi không nhịn được, nắm tay ta dạy.
Quả không hổ danh là vị trạng nguyên ba lần liên tiếp đỗ đầu, nét chữ mạnh mẽ, dưới ngòi bút của hắn, chữ viết phút chốc như có hồn, khí phách hiên ngang.
"Huynh giỏi quá."
"Tập trung nào." Hắn khẽ gõ lên mu bàn tay ta, đôi môi nhạt màu khẽ mấp máy, giọng nói trầm thấp.
"Tay huynh lạnh quá." Ta không nghe lời, dùng ngón út móc lấy ngón tay thon dài trắng trẻo của hắn.
Hắn ngẩn người một lát, rụt tay lại.
Ta nhanh chóng nắm lấy tay hắn: "Để muội ủ ấm cho huynh."
"Không cần đâu." Ánh mắt hắn trầm xuống, vẫn muốn kháng cự ta.
"Huynh ghét Dao Dao sao?" Ta bỗng nhiên tủi thân, mắt đỏ hoe.
Hắn xoa xoa mi tâm, thở dài nói: "Không có."
Hắn bất lực mặc cho ta làm càn.
"Sau này nếu huynh lạnh, Dao Dao sẽ ủ ấm cho huynh." Ta nói nhỏ, liếc mắt thấy vẻ mặt hắn có chút xúc động.