VƯƠNG GIA ĐI TÌM VỢ - 8
Cập nhật lúc: 2024-11-25 12:50:27
Lượt xem: 797
Hắn kể, con cổ này gọi là Độc Xuân Cổ.
Người phụ nữ nuốt cổ này sẽ không bị gì, nhưng nếu cùng người khác ân ái, cổ sẽ truyền sang người đàn ông.
Sau bảy ngày, kẻ đó sẽ c.h.ế.t chắc.
Ta cũng hiểu vì sao hắn tìm đến ta.
- Thịnh Trường Minh không chạm vào phụ nữ, nhưng ngươi thì khác. Chỉ cần ngươi đồng ý, hắn nhất định sẽ động đến ngươi...
Thịnh Nặc vô cùng chắc chắn, hắn kích động, siết chặt lấy bờ vai ta:
- Ta muốn hắn phải chết! Hơn nữa là c.h.ế.t trong nhục nhã, bị người đời chê cười khinh bỉ!
*
Ba ngày sau khi bị bắt, ta cuối cùng vẫn chọn quay lại.
Vừa đến cửa cung, Thịnh Trường Minh đã nghe tin mà đến.
Không còn vẻ điềm tĩnh thường ngày, đến cả ngọc quan cũng đội lệch.
Hắn dừng cách ta không xa, ngây người nhìn.
- A Nhan...
Hắn nhẹ giọng gọi tên ta.
Khi ta đáp lời, hắn lập tức sải bước đến, kéo ta vào lòng.
Hắn ôm chặt lấy ta, như thể muốn hòa ta vào tận xương tủy.
Thấy ta khẽ rên vì đau, hắn mới giật mình buông tay.
*
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta nghe hắn khẽ thì thầm:
- Về là tốt rồi, về là tốt rồi.
*
Ta lại trở về Minh Thanh Cung.
Thịnh Trường Minh có một tòa biệt viện bên ngoài hoàng cung, từ hôm đó hắn bắt đầu sai người sửa soạn lại nơi đó.
Hắn nói muốn đưa ta ra ngoài ở, bên ngoài náo nhiệt hơn, cũng tự do hơn.
*
Về chuyện hôn sự, hắn giải thích với ta.
Hắn nói rằng để giữ ổn định phía Tây Nam, việc liên hôn với phủ Trấn Tây Hầu chỉ là kế hoãn binh, hơn nữa chỉ mới bàn bạc, chưa định thân.
Ta khẽ gật đầu, cúi mắt, nhẹ giọng đáp:
- Cũng không cần đặc biệt giải thích với ta.
- Cần.
Thịnh Trường Minh nhìn ta, ánh mắt thẳng thắn:
- Ta sợ nàng hiểu lầm, sợ nàng không vui, sợ nàng nghĩ ta là kẻ vô tình vô nghĩa.
- A Nhan, ta thích nàng.
- Nên có những chuyện, ta phải để nàng biết rõ.
*
Hắn nói bất ngờ quá, nghiêm túc quá.
Ta nhất thời ngây người, cũng không chịu nổi ánh nhìn nóng bỏng của hắn, cuối cùng chỉ có thể lúng túng bỏ chạy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vuong-gia-di-tim-vo/8.html.]
Phía sau, Thịnh Trường Minh bật cười, cười đủ rồi lại chạy theo, lải nhải bên tai ta không dứt.
*
Những ngày tháng ấy, tựa như quay lại ngày xưa.
Nhưng ta hiểu rõ, đó chỉ là bề ngoài.
Thời gian của ta... thực ra đã không còn nhiều nữa.
10
Ngày đầu tiên rời cung chuyển vào phủ An Thần Vương, ta nhận được một ngón tay của cha và một cái tai của mẹ.
Ta gần như sụp đổ, trốn vào sân khóc rất lâu.
Thịnh Nặc nói rằng hắn có tai mắt trong phủ mới này, bảo ta đừng giở trò.
Dưới nhiều lần áp bức, ta đưa ra quyết định.
Tối hôm đó, Thịnh Trường Minh đến tìm ta, mang theo bánh hoa đào mới ra lò và trang sức mới từ Lăng Lung Phường.
Ta nhìn hắn, cố nặn ra nụ cười gượng gạo:
- Nếu ta làm sai chuyện gì, ngài có trách ta không?
Thịnh Trường Minh cũng cười:
- Bất kể nàng làm sai chuyện gì, chỉ cần nàng chịu nói lời xin lỗi, ta đều sẽ tha thứ cho nàng.
Nụ cười của hắn quá rạng rỡ, ta đành lảng tránh ánh mắt ấy.
Ta cho người dọn lên một bàn thức ăn, còn có vài vò rượu.
Ta kéo Thịnh Trường Minh uống rượu, hắn chẳng chút phiền lòng, liên tục tiếp nhận từng chén ta đưa qua.
Dù tửu lượng của hắn không tệ, nhưng men say vẫn dần lan đến đôi mắt.
Thấy ánh mắt hắn bắt đầu mơ màng, ta siết c.h.ặ.t t.a.y vào vạt áo.
Hít sâu một hơi, ta bước tới, ngồi xuống đùi hắn.
Cả người hắn cứng đờ, hơi há miệng nhìn ta.
Ánh mắt ta chăm chú lướt qua từng đường nét trên gương mặt hắn, cuối cùng dừng lại trên đôi môi.
Rồi ta liều lĩnh cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ...
Chỉ thoáng sững người, Thịnh Trường Minh lập tức phản ứng, đưa tay áp lên sau gáy ta.
Từ bị động chuyển thành chủ động, chẳng cần ai chỉ dạy.
Trong khoảnh khắc tình cảm này vừa chứa đầy toan tính, vừa ngập tràn yêu thương, nước mắt ta lặng lẽ rơi, miệng không ngừng thốt lên:
- Xin lỗi... Ta xin lỗi...
10
Tâm trí quay về thực tại, ta vô thức đưa tay xoa xoa cánh tay mình.
Thịnh Trường Minh nhìn ta một cái, bước tới đóng cửa sổ lại.
Hắn chậm rãi nói, giọng điềm nhiên:
- Năm đó ngươi không từ mà biệt, chẳng bao lâu sau, ta ngã quỵ trên triều. Ngự y nói ta trúng cổ, mãi mới giữ được mạng sống...
Hắn dừng lại, ánh mắt trầm xuống:
- Mạng thì giữ được, nhưng từ đó ta sinh ra bệnh sợ lạnh.
- Thịnh Nặc, à, chính là thế tử Cảnh An Vương, lúc bị bắt hắn nói rằng chỉ hứa cho ngươi vàng bạc, ngươi đã giúp hắn hạ cổ ta. Ha, Tống Nhan, ngươi thật khiến ta nhìn bằng con mắt khác.
- Không phải! - Ta phản bác, - Ta không nhận tiền của hắn. Năm đó... Thịnh Nặc dùng cha mẹ ta uy hiếp, ta không còn cách nào khác...