VƯƠNG GIA ĐI TÌM VỢ - 7
Cập nhật lúc: 2024-11-25 12:50:03
Lượt xem: 887
Trong biến loạn lần đó, tiên hoàng băng hà, thái tử Thịnh Tử Thận, dù chưa khỏi hẳn vết thương, vẫn phải lên ngôi trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Thịnh Trường Minh được phong làm An Thần Vương. Khi ấy, hắn vô cùng bận rộn.
Hắn phải giúp tân hoàng xử lý triều chính, lo những việc mà hoàng đế mới chưa tiện làm nhưng lại không thể không làm.
Mỗi khi Thịnh Trường Minh trở về Minh Thanh cung vào buổi tối, trên mặt đều là vẻ mệt mỏi.
Dù bận rộn đến thế, hắn vẫn cố gắng ghé qua viện của ta mỗi tối, dù rất muộn.
Hắn sẽ dựa đầu lên vai ta, dường như chỉ như vậy mới có thể giúp hắn thả lỏng.
- A Nhan, ta muốn ăn khoai lang nướng nàng làm lần trước.
Đó là thứ ta và hắn thường ăn nhất khi trốn chạy binh biến.
Ta bĩu môi:
- Đừng ăn nữa, nếu ăn hỏng bụng thì phiền to.
Thịnh Trường Minh bật cười hai tiếng.
Bỗng, hắn hỏi một câu đầy ẩn ý:
- A Nhan, ở Minh Thanh cung có tốt không?
- Tốt chứ, - ta đáp sau một hồi nghĩ ngợi, - có ăn có uống, không ai bắt nạt, thỉnh thoảng còn gửi được bạc về cho cha mẹ.
Chỉ là không được tự do.
Thịnh Trường Minh lại hỏi:
- Vậy, nàng có thể mãi mãi ở bên ta không?
Câu hỏi này, ta không biết trả lời thế nào.
Bởi ta biết, mình không muốn.
Còn hắn, lại mong ta đồng ý.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tối hôm ấy, hắn không nhận được câu trả lời. Khi rời đi, khuôn mặt lộ chút cô đơn.
Trong lòng ta cũng chẳng dễ chịu, nhưng không biết vì sao.
*
Ở lại Minh Thanh cung tròn một năm.
Thời gian Thịnh Trường Minh ghé qua viện của ta ngày càng ít.
Mỗi lần đến cũng chỉ ngồi chưa lâu đã lại vội vàng rời đi.
Hắn cao lớn hơn, gầy hơn, gương mặt gầy gò, ánh mắt lạnh lùng, khiến người ta nhìn mà e dè.
Nhưng ta không sợ hắn.
Trước mặt ta, hắn vẫn giống như xưa.
Chỉ là, ta bắt đầu thấy nhớ nhà.
Càng ở lâu, mong muốn trở về càng mãnh liệt.
Ta định tìm cơ hội nói với Thịnh Trường Minh, nhưng mỗi lần thấy dáng vẻ mệt mỏi của hắn, ta lại chẳng thốt nên lời.
Ta luôn nghĩ, có ta ở đây, ít nhất hắn vẫn có thể vui hơn đôi chút.
Cứ lần lữa mãi, cho đến đầu năm thứ hai, trong cung rộ lên một tin đồn:
Thịnh Trường Minh sắp thành thân.
Tân nương là trưởng nữ của Trấn Tây Hầu, hai người môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc.
Khi thấy cung nhân bắt đầu chuẩn bị lụa đỏ ở Minh Thanh cung, ta mới thật sự nhận ra rằng, hắn sắp cưới vương phi.
Cũng chợt hiểu rằng, nếu hắn lấy vợ, ta không còn phù hợp ở lại đây nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vuong-gia-di-tim-vo/7.html.]
Người ta có thể nể tình ta từng cứu hắn mà không nói gì, nhưng ta không thể không biết điều.
Hơn nữa, ta thật sự muốn về nhà.
Thịnh Trường Minh đi Tây Nam. Khi hắn chưa trở về, ta lén mặc trang phục cung nữ, trốn khỏi cung.
*
Đáng ra, sau hai năm quen biết hắn, lại thêm khoản hoàng kim vạn lượng hắn nợ ta, ta nên chờ hắn trở về.
Ít nhất cũng nên chào tạm biệt, uống chén rượu mừng của hắn.
Nhưng ta chẳng thể tự lừa mình.
Biết hắn sắp thành thân, lòng ta không thoải mái.
Rượu mừng của hắn, ta càng không muốn uống.
Chỉ muốn rời xa hắn, càng xa càng tốt.
*
Thuận lợi ra khỏi hoàng cung, ta mang theo số tiền dành dụm được suốt hai năm, dự định trở về quê hương.
Nhưng chưa đến cổng thành, ta đã bị người bắt đi.
Người bắt ta, ta nhận ra.
Năm đó, vì tìm hắn, Thịnh Trường Minh đã phải hao tổn không ít công sức.
Sau khi Cảnh An Vương mưu nghịch bị xử trảm, vương phủ gần như bị diệt toàn bộ. Chỉ có thế tử Cảnh An Vương nhờ sự hy sinh của đám tử sĩ mà trốn thoát, nhưng vẫn chưa ai tìm được.
Bị tháo tấm vải che mắt, thế tử Cảnh An Vương, Thịnh Nặc, đứng trước mặt ta.
Hắn gầy đến biến dạng, mặc áo vải thô, thần sắc lạnh lẽo đến rợn người.
*
- Xem nào, đây là ai vậy?
Hắn nắm cằm ta, cười nhạt:
- Không phải là mỹ nhân mà An Thần Vương che chở hay sao?
Lực tay của hắn đột nhiên siết mạnh khiến ta hít sâu một hơi đau đớn.
- Ta còn đang định tìm ngươi, không ngờ ngươi lại tự dẫn xác tới.
Thịnh Nặc cười đáng sợ:
- Vừa hay, ta muốn giao dịch với ngươi.
09
Hắn bắt ta nuốt một con sâu nhỏ toàn thân trắng muốt, nói rằng đó là cổ trùng.
- Ngươi phải quay lại, đưa con cổ này vào người Thịnh Trường Minh.
Trong ánh mắt hắn tràn ngập hận ý như muốn thiêu rụi tất cả:
- Hai huynh đệ chúng khiến ta nhà tan cửa nát, ta nhất định không tha cho chúng! Thịnh Tử Thận giờ là hoàng đế, ta không chạm đến được, nhưng Thịnh Trường Minh thì sao? Hắn đừng mong yên ổn!
Ta theo phản xạ từ chối:
- Ta không làm.
- Ngươi phải làm. - Hắn cười hiểm độc. - Ngươi là người ở huyện Cẩm, đúng không? Mẹ ngươi bán đậu phụ, cha ngươi là thợ săn?
Ta trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi đã làm gì cha mẹ ta?!
- Ngươi nghe lời, họ sẽ không sao. - Hắn nói.
- Còn nếu không nghe lời, thì...