Vươn Lên Đỉnh Cao Quyền Lực - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-31 17:49:07
Lượt xem: 195
5
Mỗi tháng vào ngày rằm, phụ thân đều ở nhà tổ chức tiệc trà, cùng các học trò đàm luận kinh văn.
Chu Ngọc Trúc nổi danh tài nữ cũng từ đây mà ra.
Nàng ta giống như thường lệ, nói đâu vào đấy, đàm luận rành mạch uyên bác.
Còn ta thì không tham gia.
Yến Nhi về báo lại: “Nhị tiểu thư bị cảm nắng, cần phải nghỉ ngơi.”
Phụ thân trách mắng: “Chỉ là một tiểu thư yếu ớt, chỉ biết trốn tránh không muốn hầu hạ người khác.”
Rõ ràng ta đã vô cảm với phụ thân.
Vậy mà khi nghe những lời này, ta vẫn siết chặt góc chăn.
Thì ra, trong mắt ông, ta thật sự chỉ là một nha hoàn bưng trà rót nước.
Nhưng cũng may, đêm đó ta nhận được thuốc do Đàm Tĩnh gửi đến.
Hắn nghĩ rằng, ta bị cảm nắng là vì hắn.
Trong lòng vừa cảm động, lại xen lẫn một chút áy náy.
Ta không vội đi gặp hắn.
Mà nhân cơ hội nghỉ ngơi bảy, tám ngày, mới xuất hiện trước mặt hắn với vẻ mặt nhợt nhạt.
6
Tuy nhiên, ta vẫn không nói chuyện với hắn.
Ta cầm tập thơ đi tìm hắn trong trường.
“Thật tiếc vì bỏ lỡ tiệc trà lần trước, nghe nói công tử đã đứng đầu. Không biết công tử có thể giải thíc giúp hai câu thơ này không?”
Ta tuy không tài hoa như Chu Ngọc Trúc nhưng vẻ ngoài lại hơn nàng ta, cho nên các công tử cũng rất để ý đến ta.
Sắc mặt Đàm Tĩnh thoáng trầm xuống nhưng ta chỉ giả vờ như không thấy.
Cuối cùng, khi ta sắp rời đi, hắn không nhịn được mà hỏi:
“Thúy Thúy, ngươi khá hơn chút nào chưa?”
Người khác gọi ta là Nhị cô nương.
Còn hắn thì gọi ta là Thúy Thúy.
Điều đó làm nổi bật sự khác biệt giữa hắn và người khác.
Ta hơi cúi đầu hành lễ: “Cảm ơn Đàm công tử quan tâm, ta khá hơn nhiều rồi.” Nói xong, ta quay đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/vuon-len-dinh-cao-quyen-luc/chuong-2.html.]
Hắn đuổi theo: “Vậy sao ngươi không để ý tới ta?”
Ta cúi đầu im lặng, nước mắt lưng tròng.
Hắn có chút sốt ruột: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Ta vẫn không nói gì.
Nhưng cũng không sao, đã có Yến Nhi ở đó, nàng sẽ nói hộ ta:
“Tiểu thư bị đại tiểu thư trách mắng, nói rằng tiểu thư cứ suốt ngày làm phiền công tử, nếu sau này công tử không thi đậu Trạng Nguyên thì đó là lỗi của tiểu thư.”
Sắc mặt Đàm Tĩnh càng khó coi.
Chu Ngọc Trúc đối xử lạnh nhạt với hắn, vậy mà vẫn muốn xen vào, ngăn hắn nói vài câu với người khác.
“Công tử cũng biết, tiểu thư ở trong phủ vốn đã sống rất khó khăn, lão gia không thương, phu nhân cũng không nhớ, còn đại tiểu thư thì lại luôn gây khó dễ. Chỉ có công tử là người đối xử tốt với tiểu thư, nhưng hôm nay…”
Chưa đợi Yến Nhi nói xong, ta đã kéo nàng ấy rời đi.
Như thế là đủ rồi.
Đủ để Đàm Tĩnh bắt đầu oán hận Chu Ngọc Trúc, cũng đủ để hắn bắt đầu cảm thấy thương xót ta.
Dù rằng sự thương xót ấy có pha lẫn chút kiêu hãnh ít ỏi của một nam nhân.
7
Hai ngày sau, khi ta cùng Yến Nhi đang ngồi hóng gió ăn dưa hấu trong sân, Đàm Tĩnh sai người gửi đến mấy quyển sách.
Đều là do hắn tự tay sao chép tập thơ, những chỗ khó còn được chú thích cẩn thận bên cạnh.
“Sau này nếu không hiểu gì, cứ thoải mái hỏi ta.”
Ta mang theo tập thơ của Đàm Tĩnh ra hồ ngắm cảnh, khi đi ngang qua viện của Chu Ngọc Trúc, không cẩn thận làm rơi tập thơ.
Không bao lâu sau, nàng ta liền cầm tập thơ đến hỏi Đàm Tĩnh với giọng châm biếm: “Phụ thân luôn khen ngươi có tài năng nhưng nếu chỉ lãng phí vào mấy chuyện như thế này, tiền đồ của ngươi sẽ ra sao đây?”
Mấy ai thích bị nữ nhân kiểm soát, áp đặt.
Nghe nói Đàm Tĩnh không thèm đáp lại nàng ta khiến Chu Ngọc Trúc tức giận khóc lóc chạy về.
Yến Nhi vui mừng lắm nhưng chưa kịp vui lâu, mẫu thân đã đến với vẻ mặt tối sầm.
Bà ta chỉ tay vào ta, mắng té tát: “Mặt mũi nhà Chu gia đều bị ngươi làm mất hết, suốt ngày thư từ qua lại với người ngoài, dính dáng bám đuôi, sao hả, không ai muốn lấy ngươi nên phải vội vàng bán rẻ bản thân sao?”
Ta nén cơn giận đang khiến Yến Nhi run lên, không nói gì, lặng lẽ nghe.
Ta biết, chắc chắn Chu Ngọc Trúc đã tức tối đến mức đi mách mẫu thân.
Chỉ là, ta không ngờ mẫu thân lại mắng thậm tệ đến vậy.
Bà dường như quên mất rằng ta cũng giống như Chu Ngọc Trúc, cũng là m.á.u thịt bà ta sinh ra.