VÔ Ý NHẠ KINH HỒNG - 21
Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:48:33
Lượt xem: 2,564
Bộ y phục trên người Bùi Thành Nghiệp thêu kim tuyến lộng lẫy, biểu thị rõ ràng thân phận và địa vị hiện tại của chàng.
Nhưng dáng vẻ thành thạo khi nấu ăn của chàng lại khiến ta như quay về những ngày tháng bình yên ở Thanh Thủy Trấn.
Ngay cả sư tỷ cũng không kìm được trêu chọc: "Bạch Ý, loại nam nhân thế này còn ở đâu mà tìm?"
Khi Bùi Thành Nghiệp mang món ăn lên bàn, không chỉ ta mà cả sư tỷ cũng sửng sốt.
Chàng dường như đã hiểu hết tất cả: "A Ý, mấy năm nay chắc nàng chưa từng có một bữa cơm đàng hoàng đúng không?"
Sư tỷ vừa cầm đũa lên lại "bốp" một tiếng đập xuống: "Bao năm nay, ta chưa từng để A Ý của ngươi đụng đến việc bếp núc, ngươi đừng có mà nói xiên nói xỏ."
"Con người đều vì lợi ích của bản thân. Nếu không phải A Ý đã hy sinh trước, ngươi có đối xử tốt với nàng như vậy không?"
"Ngươi có trong sạch không? Ngươi cũng đang hưởng thụ những gì A Ý đã hy sinh đấy thôi."
"Ta yêu cầu A Ý hy sinh khi nào? Nếu ta biết ngươi đã đầu độc nàng, ta đã g.i.ế.c ngươi rồi."
Ta biết Bùi Thành Nghiệp vì chuyện năm đó mà có hiểu lầm với sư tỷ, thấy hai người sắp đỏ mặt tía tai cãi nhau, ta vội can ngăn: "Đừng cãi nữa, ta còn có thể ăn được bao nhiêu bữa cơm với hai người nữa chứ?"
Lời ta vừa dứt, cả hai đều ngoan ngoãn im lặng.
Sau bữa ăn, sư tỷ dọn dẹp bát đĩa, để lại ta và Bùi Thành Nghiệp ngồi lại trong sân.
Năm xưa, ta và Bùi Thành Nghiệp trải qua những ngày tháng mặn nồng ở Thanh Thủy Trấn, chưa bao giờ thấy ngại ngùng. Vậy mà bây giờ khi đã nhiều tuổi hơn, và sau nhiều năm không gặp, ngồi cạnh nhau lại thấy bối rối lạ kỳ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/vo-y-nha-kinh-hong/21.html.]
Chàng gầy đi, hẳn là vì bận bịu triều chính quá mức.
Tính tình cũng nóng nảy hơn trước, chắc là do sống cô độc quá lâu không có ai bên cạnh bầu bạn.
"Á Ý, ta biết nàng trách ta đã giấu thân phận, dù ta là Lâm Thù Hiền hay Bùi Thành Nghiệp, thì lòng ta với nàng đều như một. Ta chưa bao giờ xem nàng như một quân cờ, khi biết Vương gia muốn làm phản, ta và hoàng thượng đã bàn bạc đối sách, ta còn xin hoàng thượng một tấm miễn tử kim bài, để bảo vệ nàng. Nhưng ta không ngờ nàng và sư tỷ đã có tính toán khác, A Ý, ta thật sự đã nghĩ nàng c.h.ế.t rồi, ta tự coi mình là kẻ đã g.i.ế.c c.h.ế.t nàng, ngày đêm tâm như d.a.o cắt, sống không bằng chết. Sau đó phát hiện mộ bị đào, biết nàng có lẽ còn sống, ta điên cuồng tìm kiếm nàng, nhưng cũng chẳng có một ngày yên ổn, xem như đó là hình phạt dành cho ta. Vậy, nàng có thể tha thứ cho ta được không?"
Trong giây lát ta bỗng thấy mơ hồ, cảm giác như Bùi Thành Nghiệp trước mặt và Lâm Thù Hiền chẳng phải cùng một người.
Lâm Thù Hiền mặc dù sâu nặng tình cảm, nhưng vẫn tự tại, không giống như Bùi Thành Nghiệp lúc này, đeo trên vai gông xiềng quá nặng, mang theo suốt bao nhiêu năm.
"Dù chàng có sai, ta cũng đã sai trước. Vậy nên dù chàng lừa ta hay giấu ta, ta cũng không để tâm nhiều. Bùi Thành Nghiệp, chàng có lẽ không hiểu rõ tâm trạng của một kẻ sắp chết. Mỗi ngày sống thêm đều giống như vay mượn của trời đất, ta không có thời gian để oán hận một ai, cũng không để tâm đến bất cứ chuyện gì nữa. Ta chỉ muốn yên bình nhìn ngắm mặt trời mọc, trăng lặn, cảm nhận làn gió chiều, vì có lẽ tất cả những điều đó đều là lần cuối cùng của ta."
Bùi Thành Nghiệp nhìn chằm chằm ta, trong mắt lướt qua một tia phức tạp, như không thể tin được, lại như mang theo một chút đau đớn.
Biết rằng ta không hận chàng, chàng lại không vui, vì trong mắt chàng, sự không hận của ta có thể là không còn quan tâm nữa.
"Á Ý, khi nàng ngất đi, ta đã bắt mạch cho nàng. Thân thể nàng rất yếu, nhưng nếu ta kịp thời chữa trị, nàng vẫn có thể sống thêm được một thời gian."
"Sống thêm được bao lâu?"
Bùi Thành Nghiệp cười khổ, lắc đầu, "Có thể ba, năm năm, có thể còn lâu hơn. Vậy nên, nàng có bằng lòng đi với ta không, để ta chăm sóc nàng?"
"Không bằng lòng."
Ta đáp thẳng thừng, khiến Bùi Thành Nghiệp ngẩn người, "Ngay cả khi ta có thể kéo dài tuổi thọ của nàng, cũng không đủ để giữ nàng lại bên ta sao?"
Ta đứng lâu, có chút không chịu nổi, nên ngồi lại xuống ghế, "Ta theo chàng về, rồi sao nữa? Ở phủ của chàng làm một con chim hoàng yến trong lồng ư? Chàng bây giờ đang ở vị trí cao, dưới một người, trên vạn người. Đứng bên cạnh chàng, ta phải chịu đựng quá nhiều thứ. Dù chàng tự tin bảo vệ ta, nhưng thực tế luôn tàn khốc. Ta không còn thời gian để lãng phí, dù chàng có ép buộc giữ ta lại, cũng không thay đổi được sự thật rằng ta đã dầu cạn đèn tắt. Ta không muốn c.h.ế.t trong gông xiềng. Từ trước đến giờ luôn bị giam cầm, nên dù có chết, ta cũng muốn c.h.ế.t trong không gian rộng lớn."