Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vợ Tự Tay Đưa Tôi Vào Tù - Chương 4.

Cập nhật lúc: 2024-10-19 15:16:18
Lượt xem: 212

Chương 4.

Trước khi rời phòng tập, tôi lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn cho người bạn đang ở thành phố khác.

Lúc đó, tôi vẫn chưa biết rằng hình ảnh của mình đã bị công khai trên mạng.

Khi lái xe đến trạm thu phí đường cao tốc, tôi thấy lối vào bị cảnh sát bao vây và có dải cảnh báo sáng rõ được giăng lên.

Phía sau, hàng xe kéo dài thành một hàng dài. Tôi vừa xuống xe và bắt đầu đi bộ thì có người nhận ra tôi, ngay lập tức hạ cửa sổ xe và ném chai nước rỗng đã uống hết xuống chân tôi.

Người đó tức giận mắng: “Đồ khốn nạn, mày còn dám ra ngoài à? Nếu là tao, tao đã nhảy lầu rồi!”

“Mày hại c.h.ế.t bố mẹ mày rồi còn đến đây làm gì? Đến xem họ c.h.ế.t hết chưa à? Để cướp số tài sản mà mày luôn mong mỏi phải không? Thật là không bằng súc vật!”

“Trông thì ra dáng con người, nhưng chẳng làm việc tử tế gì, còn không bằng loài súc sinh! Cái xe thể thao này chắc cũng là do bố mẹ mày mua cho trước khi c.h.ế.t đúng không? Sao mày còn dám lái?”

Khi có người đầu tiên chửi bới, những người phía sau lần lượt hùa theo, không ngừng mắng chửi tôi.

Họ ném hết đống rác mà họ tích lũy dọc đường lên người tôi. Nếu khoảng cách gần hơn, có lẽ lúc này đầu tôi đã dính đầy máu.

Cảnh sát đang duy trì trật tự phía trước nghe thấy tiếng chửi rủa ngày càng dữ dội phía sau, nhận ra tình hình không ổn, liền vội vàng tiến đến trước mặt tôi.

Họ lạnh giọng quát: “Cậu là ai? Không biết đoạn đường này đã bị phong tỏa rồi à? Không được vào, quay lại mau!”

Tôi đưa chứng minh thư ra và giải thích một hồi lâu.

Đến khi họ gọi điện xác nhận thông tin, mới có một chiếc xe cảnh sát đưa tôi qua làn khẩn cấp đến hiện trường vụ tai nạn.

Buổi phát trực tiếp vẫn chưa kết thúc, nhưng chiếc xe gặp tai nạn đã bị cháy rụi, không còn nhận ra hình dạng.

Trước ống kính, Trương Uyển và Tần Huy đang khóc lóc thảm thiết, khiến cả đất trời như rung chuyển.

Người không biết chắc còn tưởng người gặp nạn là bố mẹ ruột của họ.

Tôi nhìn thấy cảnh đó mà trong lòng đầy châm biếm, không khỏi thầm khâm phục kỹ năng diễn xuất của họ.

Khó trách suốt năm năm qua, họ đã có thể xoay cả gia đình tôi như chong chóng.

Ngay khi tôi vừa mở cửa xe, Trương Uyển lập tức chú ý đến bóng dáng của tôi. Cô ta nhanh chóng giật lấy điện thoại và lao về phía tôi.

Khuôn mặt cô ta vặn vẹo vì tức giận, không còn chút nào sự dịu dàng ngày trước dành cho tôi.

Cô ta giơ tay lên và tát tôi một cái thật mạnh. Cái tát bất ngờ khiến tôi choáng váng trong giây lát, cơn giận trong lòng tôi càng bùng lên.

Chưa kịp mở miệng, tôi đã nghe cô ta phẫn nộ chất vấn:

“Anh còn mặt mũi để đến đây à? Đến làm gì? Xem bố mẹ đã c.h.ế.t hẳn chưa để giành lấy tài sản của anh đúng không!”

“Cậu đúng là một kẻ điên! Vì tiền mà ngay cả bố mẹ ruột của mình cũng không tha! Họ đã nuôi cậu hơn hai mươi năm, coi cậu như con ruột, vậy mà cậu lại trả ơn họ như thế này sao? Hôm nay mà không đưa cậu vào tù thì thật có lỗi với linh hồn của bố mẹ cậu trên trời!”

Tần Huy đứng bên cạnh hùa theo, khuôn mặt cũng vặn vẹo vì giận dữ, trông đầy căm phẫn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/vo-tu-tay-dua-toi-vao-tu/chuong-4.html.]

“ Thẩm tổng, trước đây anh bảo tôi bí mật chuyển tiền của công ty vào tài khoản của anh thì tôi cũng làm, vì anh là con trai duy nhất của nhà họ Thẩm. Nhưng tôi không ngờ anh lại có thể mất hết lương tâm đến mức này!”

“Chủ tịch Thẩm khi còn sống có bao giờ đối xử tệ với anh đâu? Sao anh có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy? Công ty vốn dĩ là để lại cho anh, thế mà anh lại không chờ nổi à? Vừa nghe nói ông ấy định sửa đổi di chúc là anh đã vội ra tay…”

Hắn khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi tèm lem, không ngừng kêu oan thay cho bố mẹ tôi.

Sự chân thành của họ khiến khán giả tại hiện trường xúc động, ai nấy đều hùa theo họ mà chửi rủa tôi thậm tệ.

“Ngay cả cấp dưới còn khóc như vậy, chứng tỏ lúc còn sống chủ tịch Thẩm chắc hẳn là người rất chính trực. Cuối cùng lại c.h.ế.t trong tay chính đứa con trai mình yêu thương nhất, tổ tiên dưới đất cũng phải tức giận mà đội mồ sống lại!”

“Cậu nhìn mặt hắn mà xem, không hề có chút biểu hiện đau buồn nào, đến cả giả vờ cũng không thèm nữa. Nếu không biết chuyện, còn tưởng hôm nay kẻ gặp nạn là kẻ thù của hắn!”

“Không trách được vừa sinh ra đã bị bỏ rơi, quả nhiên không phải là vô cớ. Đúng là đáng thương nhưng cũng thật đáng hận!”

Trương Uyển sau khi phát tiết xong, cả người run rẩy vì tức giận, liền lớn tiếng ra lệnh cho cảnh sát bắt giữ và tống tôi vào tù.

Trong đáy mắt cô ta thoáng qua một tia đắc ý mà tôi đã kịp nhận ra.

Tận mắt chứng kiến người vợ mà tôi đã yêu năm năm, trước bao nhiêu con mắt, lại chửi rủa tôi bằng những lời độc ác nhất, cấp dưới được bố tôi tín nhiệm nhất cũng phản bội và đứng về phe kẻ thù.

Cảm giác thất vọng lấn át cả sự giận dữ, lòng tôi lạnh lẽo đến cực điểm.

Nhìn họ phối hợp ăn ý với nhau, tôi lại tức đến mức bật cười.

Cô ta thấy thế liền dí sát máy quay vào mặt tôi, giận dữ hét lên:

“Anh nghe tin bố mẹ anh gặp nạn mà còn có thể cười được! Người như vậy không phải súc sinh thì là gì? Vụ tai nạn này nếu không phải anh làm thì còn ai vào đây?”

“Lúc nào cũng nhịn, nhịn suốt năm năm trời, nhưng giờ ngay cả bố mẹ cũng bị liên lụy, tôi không nhịn nổi nữa! Tôi phải báo cảnh sát ngay!”

Thấy cô ta sắp mất kiểm soát, cảnh sát vội tiến lên trấn an, nói rằng họ sẽ điều tra kỹ lưỡng và đảm bảo có lời giải thích thỏa đáng cho tất cả mọi người.

Tôi nhân cơ hội bước đến chỗ chiếc xe bị cháy rụi. Nhìn qua cửa sổ xe trống rỗng, tôi thấy trên ghế phụ có chiếc vòng vàng và dây chuyền của mẹ. Nhiệt độ từ đám cháy không thể thiêu hủy chúng, nhưng đã khiến bề mặt chúng bị phủ một lớp tro đen.

Tôi cau mày, đưa tay nhặt hai món đồ ấy lên và dùng vạt áo cẩn thận lau sạch.

Đây là quà sinh nhật tôi tặng mẹ hai năm trước, nên tôi nhận ra ngay.

Nhưng trong ký ức của tôi, lần này mẹ vội vã đi công tác, thậm chí không có thời gian đeo dây chuyền.

Khi bà ôm tôi trước lúc rời nhà, trên cổ tay chỉ có một chuỗi hạt gỗ tử đàn.

Nghĩ đến đây, ánh mắt tôi càng thêm lạnh lùng. Ở đằng xa, Trương Uyển chú ý đến hành động của tôi, lập tức chỉ tay vào tôi và hét lớn:

“Anh đang làm gì vậy? Ngay cả di vật cuối cùng của mẹ cũng không tha à? Đây là hai món trang sức cuối cùng mẹ còn lại sau khi bị anh ăn cắp hết rồi! Dừng lại ngay!”

“Anh không xứng chạm vào chúng, bỏ xuống!”

Tôi liếc nhìn cô ta một cách lạnh lùng, không nói gì, rồi tiến đến giao hai món đồ cho cảnh sát.

“Tôi yêu cầu phải điều tra rõ nguyên nhân thực sự cái c.h.ế.t của bố mẹ tôi, nhất định không thể để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”

Hạt Dẻ Rang Đường

Tôi nghiến răng nhấn mạnh từng chữ, đặc biệt là bốn chữ cuối cùng.

Loading...