Thẩm Thời Ngộ nâng mặt tôi lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, trong đôi mắt ấy chứa đựng cảm xúc mà tôi không thể hiểu nổi.
Hắn rõ ràng nên hận tôi, nhưng sao giờ tôi lại thấy chút đau lòng trên gương mặt hắn?
“Thả tôi ra.”
Tôi kéo xiềng xích trên tay, tiếng xích sắt vang lên leng keng.
“Không đâu. Nếu tôi thả cậu ra, cậu nhất định sẽ chạy mất. Đến lúc đó, tôi lại chẳng biết phải tìm cậu ở đâu.”
Thẩm Thời Ngộ gần như không cần suy nghĩ mà từ chối thẳng.
Hắn cúi xuống hôn tôi, nuốt chửng mọi lời tôi định nói.
2
Tôi bị Thẩm Thời Ngộ hôn đến mức đầu óc quay cuồng, quần áo không biết bị hắn cởi ra từ lúc nào.
Bàn tay to lớn di chuyển khắp người tôi, nơi hắn chạm đến đều lạnh toát, nhưng lại khiến tôi bừng lên cơn nóng trong người.
Khuôn mặt hắn vùi vào hõm cổ tôi, nhẹ nhàng mút lấy, cố tình để lại dấu ấn thuộc về hắn trên cơ thể tôi.
Thẩm Thời Ngộ bóp chặt eo tôi: “Eo cậu thật thon, trước đây sao tôi không phát hiện nhỉ?”
Tôi cố gắng giữ tay hắn lại, không cho hắn làm bậy: “Đừng mà.”
Tay hắn không chịu yên phận, lần mò xuống dưới.
“Đừng cái gì chứ, rõ ràng là cậu rất hưởng thụ mà?”
Hoài nek
Vừa chạm vào, tôi không kìm được bật ra tiếng rên khẽ.
“Không... không có.”
Giọng tôi mềm nhũn đến mức chính tôi cũng không nhận ra.
“Thịnh Hoài, phản ứng cơ thể không biết nói dối đâu.”
Tôi cắn chặt môi, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.
Thấy vậy, hắn dùng tay kia bóp cằm tôi, ép tôi mở miệng.
Hai ngón tay hắn đưa vào, đè lưỡi tôi xuống, không cho tôi ngậm lại.
“Ngoan nào, tôi sợ cậu cắn trúng lưỡi đấy.”
Tôi càng vùng vẫy, hắn càng phấn khích.
Thẩm Thời Ngộ áp sát tai tôi, nhẹ nhàng cắn lấy vành tai, khiến tôi toàn thân run rẩy.
Hắn khẽ cười: “Thì ra điểm nhạy cảm của cậu là ở đây.”
Thẩm Thời Ngộ không ngừng tăng tốc, khi đạt đến cao trào, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
Ý thức mơ hồ, chỉ thấy người trước mặt đang vui vẻ hành hạ tôi thế nào.
Toàn thân tôi rã rời, nhưng lại cảm nhận được vật cứng chạm vào lưng mình.
Cứng rắn vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/vo-tinh-xuyen-thanh-phao-hoi-bat-nat-ba-phan-dien/2.html.]
Thẩm Thời Ngộ có chút bất đắc dĩ: “Cậu đã thoải mái rồi, còn tôi thì sao đây?”
Hắn mở khóa tay tôi, bóp eo tôi, nhấc bổng tôi lên, để tôi ngồi trên người hắn.
“Làm gì vậy?”
Trán tôi lấm tấm mồ hôi, làm ướt cả tóc mái, dính bết vào trán.
Hắn ấn mạnh tôi xuống: “Tất nhiên là làm chuyện khiến tôi vui rồi.”
Tôi đau đến mức nhăn mặt.
“Dừng... dừng lại đi.”
Hắn vươn tay lấy một quả bóng nhỏ bên cạnh.
“Ngoan nào, ngậm vào đi, tôi không muốn nghe cậu nói nữa.”
Mất hết lý trí, tôi chỉ còn biết thút thít vài tiếng để phản đối.
Sau đó, tôi không nhớ nổi đã bị dày vò bao lâu, hắn như một con sói đói, không ngừng đòi hỏi từ tôi.
Khi tỉnh lại, tôi cảm giác toàn thân như bị xe cán qua, đau đớn vô cùng.
Còn kẻ gây chuyện thì vẫn đang ngủ say, tôi nhìn gương mặt hắn, lòng tràn đầy cảm khái.
Bảo sao nguyên chủ sống c.h.ế.t muốn bắt cóc hắn giam giữ, thì ra là vì hắn quá đẹp trai, đẹp đến hoàn hảo.
Hàng mi dài và rõ nét, sống mũi cao thẳng như đỉnh núi, ngay cả đường viền hàm cũng sắc nét đến khó tin.
Khi tôi còn đang mải ngắm nhan sắc đỉnh cao của hắn, hắn bỗng mở mắt không một tiếng động.
Tôi có cảm giác như vừa bị bắt quả tang khi đang lén nhìn trộm.
“Cậu nhìn tôi như vậy, tôi sẽ không kiềm chế được đâu, có phải muốn tiếp tục không?”
Tôi cuộn chặt chăn, quay lưng lại, không thèm nhìn hắn, giọng nói uể oải.
“Tôi không muốn.”
Thẩm Thời Ngộ áp sát từ phía sau, định chui vào chăn với tôi.
Khi chúng tôi còn đang giằng co, cánh cửa phòng bỗng bị đá văng ra dữ dội.
Chu Tầm Dã đứng ngược sáng ngay trước cửa, sắc mặt đen kịt như ác quỷ giáng trần.
Xong rồi! Hắn là phản diện thứ hai mà tôi từng giam giữ!
Rõ ràng tôi đã đích thân thả bọn họ ra rồi, tại sao vẫn còn tìm đến đây?
Tôi vô thức co người lại trong lòng Thẩm Thời Ngộ.
Chu Tầm Dã chất vấn anh ta, giọng điệu đầy hăm dọa: "Các người đang làm gì?"
Thẩm Thời Ngộ che chắn cho tôi: "Sao cậu vào được đây?"
Chu Tầm Dã cười khinh bỉ: "Chỉ mấy tên tép riu ngoài cửa của cậu mà cũng muốn cản tôi à?"
Tôi suýt quên mất, Chu Tầm Dã từ nhỏ đã học võ, giỏi đánh đ.ấ.m thế nào.
Nếu tôi biết trước hắn có hậu thuẫn quân đội, tôi có c.h.ế.t cũng không dám bắt hắn về.