Vô Tình Bao Nuôi Cậu Ấm Nhà Giàu - Chương 17-18
Cập nhật lúc: 2024-09-04 06:56:41
Lượt xem: 7,877
Tối hôm đó, tôi vừa tắm xong. Giang Tư Nhu mặc bộ đồ ngủ hình con thỏ đến hỏi tôi, chớp chớp đôi mắt to tròn.
"Bảo bối à, chúng ta đã hẹn cuối tuần này đi leo núi rồi."
"Cậu có đi không? Nghe nói cảnh đẹp lắm, còn có thể cắm trại, nướng BBQ nữa."
Cả ký túc xá đều đi.
Tôi cũng không tiện làm khác biệt.
"Được chứ, đi cùng nhau."
Thứ 7 hôm đó, bốn người chúng tôi, cộng thêm 2 người nhà, tổng cộng 6 người đứng ở cổng trường. Bạn trai Giang Tư Nhu lái một chiếc, lại gọi thêm một chiếc taxi.
Taxi dừng lại trước mặt.
Nhìn kiểu dáng xe lòe loẹt đó, tôi biết ngay là ai!
Quay người muốn bỏ đi.
Giang Tư Nhu nhanh tay lẹ mắt kéo tôi lại, vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi nhé bảo bối, anh trai tớ cũng đi cùng."
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Chủ yếu là đồ ăn vặt và bia chúng ta mang theo nặng quá, còn có cả lều trại nữa, có thêm một người, chúng ta sẽ đỡ vất vả hơn."
Cũng được thôi.
Dù sao cũng là một lao động gần 1m9.
Tôi bị Giang Tư Nhu xếp ngồi ghế phụ xe Giang Dã.
Giang Dã thấy tôi lên xe, vừa thắt dây an toàn xong, liền đưa điện thoại cho tôi: "Giúp anh xem đường."
Có định vị trên xe không dùng, lại muốn dùng tôi làm người chỉ đường!??
Tôi thật sự muốn hỏi anh ta có phải no dồn đói góp hay không!
Nhìn bạn cùng phòng ở phía sau, tôi ngậm miệng lại. Giang Dã nắm vô lăng cười trộm.
Chương 17
Đến nơi, núi non xanh nước biếc, hít một hơi không khí trong lành ở ngoại ô, cảm thấy cả người như được chữa lành. Vừa dỡ hành lý xuống, chúng tôi đã gặp người quen.
"Giang Tư Nhu! Sao cậu cũng đến đây leo núi?"
"Thẩm Đường?!"
Giang Tư Nhu nhìn Giang Dã, rồi lại nhìn tôi, rồi lại nhìn Thẩm Đường, vẻ mặt kỳ lạ.
Cuối cùng không biết làm sao, Thẩm Đường lại leo núi cùng chúng tôi.
Giang Tư Nhu chạy đến bên cạnh tôi, nhỏ giọng nói: "Bạn học cấp 3 của tớ, thích anh tớ, anh tớ không hề thích cậu ấy."
Tôi cứng miệng: "Ồ, anh cậu được hoan nghênh vậy sao." Nhưng không liên quan đến tôi.
Trên đường đi, Thẩm Đường cứ bám lấy Giang Dã hỏi han đủ thứ, thiếu chút nữa thì viết mấy chữ "Tớ thích cậu" lên trán.
"Anh Giang Dã, anh học cấp 3 ở Hàng Châu à?"
"Ừ."
"Nghe nói đồ ăn ở đó không ngon, anh có ăn quen không? Khí hậu có thích nghi được không?"
"Cũng tạm, thích nghi được."
"Em định đi du lịch bên đó vào dịp Quốc khánh, anh Giang Dã, anh giới thiệu cho em mấy chỗ chơi vui vui nhé."
Nói đến chỗ chơi vui? Giang Dã nhìn tôi.
Nói thật, tôi rất ngưỡng mộ những cô gái dám chủ động bày tỏ tình cảm của mình.
Chỉ là càng nhìn cái mặt của Giang Dã, tôi càng thấy ghét.
Tôi hít sâu một hơi, cắm cúi leo lên núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/vo-tinh-bao-nuoi-cau-am-nha-giau/chuong-17-18.html.]
Bình thường chạy 800 mét đã thở hổn hển.
Lần này lại dẫn đầu! Bỏ xa người phía sau.
Giang Dã mấy lần kéo tôi lại: "Chậm thôi, đợi anh với."
Đều bị tôi hất ra một cách khinh thường.
Leo lên đến đỉnh núi, đứng trên cao nhìn xa, mọi phiền muộn đều tan biến.
Một bàn tay to lớn đột nhiên nắm lấy ba lô sau lưng tôi. Nhờ lực của tôi, Giang Dã mồ hôi nhễ nhại, cúi người thở hổn hển.
"Sao em leo nhanh thế?"
"Muốn làm anh mệt c.h.ế.t à?"
Chậc chậc.
Thể lực thật kém cỏi.
Tôi hờ hững hất tay anh ta ra, vẻ mặt kiêu ngạo như nữ vương.
"Đừng chạm vào em, nam nữ thụ thụ bất thân."
Nói xong, tôi bắt đầu chụp ảnh với bạn cùng phòng, để lại Giang Dã với vẻ mặt ngơ ngác.
Chương 18
Trời dần tối, trên núi có một bãi đất trống dành riêng cho việc cắm trại, khá đông người tụ tập.
Chúng tôi tìm một chỗ yên tĩnh. Con trai phụ trách dựng lều. Mấy đứa con gái chúng tôi thì ở bên cạnh sơ chế nguyên liệu, chuẩn bị nướng BBQ vào buổi tối.
Tôi đi ra bụi cây ven đường rửa rau, mắt cá chân bỗng nhiên đau nhói. Tưởng là bị cành cây cào vào, lúc đó tôi cũng không để ý.
Một lúc sau, Giang Tư Nhu là người đầu tiên phát hiện ra.
"Trời ơi, bảo bối, mắt cá chân cậu sao vậy? Sao lại sưng một cục to thế này!"
Giọng Giang Tư Nhu rất vang, mọi người xung quanh đều nghe thấy.
Giang Dã nghe thấy, liền bỏ than hoa xuống, sải bước đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống, động tác vừa mạnh vừa gấp.
Ai không biết còn tưởng tôi xảy ra chuyện gì lớn.
Anh ta nắm lấy mắt cá chân tôi xem xét kỹ lưỡng, vẻ mặt lo lắng: "Có độc không vậy? Sao lại sưng to thế này?"
Bạn trai Giang Tư Nhu, Trần Khải, là sinh viên y khoa, liếc mắt nhìn: "Muỗi vằn hút m.á.u cắn đấy, không độc, chỉ là hơi ngứa thôi."
Giang Tư Nhu tìm cho tôi chai xịt muỗi, nhưng bị Giang Dã lấy mất.
Trần Khải ngăn lại: "Giang Dã, xịt muỗi có thể không hiệu quả đâu, có kem đánh răng không?"
Mắt cá chân tôi vốn đã nhỏ và trắng, nên chỗ sưng đỏ càng nổi bật. Giang Dã nhìn mà xót, tự mình vào lều tìm.
Một lúc sau, anh ta cầm một tuýp kem đánh răng ra, bóp một ít ra lòng bàn tay, Giang Dã cúi đầu bôi thuốc cho tôi, vừa cẩn thận vừa dịu dàng.
Kem đánh răng mát lạnh thấm vào, tôi rùng mình.
Tôi giơ chân trái lên, lại bị Giang Dã giữ lại.
"Ngoan nào, đừng cử động!"
5 phút sau, Giang Dã mới đứng dậy.
Thẩm Đường chớp thời cơ, đưa chân mình ra. Giọng nói nhỏ nhẹ, đến tôi còn thấy thương.
"Anh Giang Dã, chân em cũng bị côn trùng cắn, anh bôi cho em với."
Giang Dã rút một tờ giấy lau tay: "Của em cắn nhẹ thôi, tự lấy móng tay bấm hình chữ thập là được rồi."
Thẩm Đường: "..."
Giang Tư Nhu đúng lúc xuất hiện, cầm chai xịt muỗi đến cứu nguy: "Lại đây lại đây, dùng của tớ này, tớ bôi cho cậu."