VỢ À, ANH THUA RỒI - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-08-16 20:46:04
Lượt xem: 397
22.
Thịnh Vũ và tôi là thanh mai trúc mã.
Theo lời mẹ tôi kể, lần đầu tiên gặp nhau, anh đã tè vào mặt tôi.
Lúc đó chúng tôi còn đang mặc quần yếm, chưa biết nói năng gì, tôi chỉ có nước khóc ầm lên.
Có lẽ đó là khởi nguồn cho đoạn ân oán này của chúng tôi.
Sau đó, chúng tôi học cùng một trường tiểu học, trung học và trung học phổ thông.
Đến khi lên đại học, tôi học thiết kế ở trong nước, còn Thịnh Vũ thì đi du học.
Có lẽ chính là từ khi ra nước ngoài, anh đã thay đổi, thế giới bên kia ít nhiều cũng có những cám dỗ khó cưỡng.
Trong thời gian này, tôi nghe được một số tin đồn về anh từ bạn học, anh đã có vài người bạn gái ở nước ngoài, da màu và da trắng, da vàng đều có đủ.
Sau khi về nước, chúng tôi cũng tham gia vài buổi họp mặt bạn bè, mỗi lần anh đều đến muộn.
Trong khoảng thời gian đó, điện thoại anh đổ chuông liên tục, mọi người đều trêu ghẹo: “Khá nhỉ, dạy cho tôi cách cùng lúc tán tỉnh năm cô gái với đi.”
Mỗi lần như thế tôi đều không mấy vui vẻ, viện lý do bận việc ở studio rồi rời đi.
Cuộc hôn nhân sau đó của chúng tôi chính là được định đoạt từ hoàn cảnh như vậy.
Tôi hỏi mẹ tại sao lại ra quyết định đó, rõ ràng anh ấy là người chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng nhưng bên trong thì chẳng ra gì.
Mẹ tôi nói: “Là Thịnh Vũ đến xin mẹ, để mẹ gả con cho thằng bé.”
Tôi rất sốc, tại sao chứ? Chúng tôi rõ ràng đều không ưa nhau mà?
“Cậu ấy không muốn mẹ nói những chuyện này với con, nhưng thấy các con cãi nhau gay gắt như vậy, mẹ không thể không nói. Hai người các con đều rất kiên cường, mẹ hiểu con, từ nhỏ con đã rất kiêu ngạo, cái gì cũng phải tranh giành vị trí số một, thêm vào đó, sau khi bố con qua đời, tính cách của con càng hướng nội và trưởng thành hơn, đối với người khác thì luôn lạnh lùng. Mẹ sợ con vì cái c.h.ế.t của bố mà cứ mãi sa đà nên để Thịnh Vũ nói chuyện với con nhiều hơn, không để con cô đơn nữa.”
Tôi mỉm cười, nhớ lại những ngày tháng học sinh, Thịnh Vũ giống như một quả b.o.m bên cạnh tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/vo-a-anh-thua-roi/chuong-15.html.]
Thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt tôi hỏi về những chủ đề vô nghĩa, hoặc ngồi ở ghế sau vuốt tóc tôi, viết trên cuốn bài tập của tôi dòng chữ “Thịnh Vũ vô cùng đặc biệt”.
Còn nhét vào cặp sách của tôi nhiều bức thư tình, tất cả đều là những bài thơ sến súa lấy từ trên mạng, sau đó ký bằng tên của những chàng trai khác.
Đó là những việc mà chỉ đám trẻ con mới làm.
Vì vậy tôi thấy anh ấy rất phiền.
Nhưng nghe mẹ tôi nói vậy, tôi cũng dần hiểu ra, trong tuổi dậy thì của những thiếu niên, đó chính là cách thể hiện niềm yêu thích và quan tâm với các cô gái nhỉ?
Vì vậy anh ấy mới hỏi mẹ tôi về trường đại học tôi dự định thi và hứa với mẹ rằng nhất định sẽ cố gắng thi cùng trường với tôi, trước đó sẽ không yêu đương sớm.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Nhưng sự cố thường đến bất ngờ, nửa tháng trước kỳ thi đại học, anh gặp tai nạn giao thông, ừm… chính là trên đường đến lớp bổ túc.
Tôi nhớ hôm đó trời mưa to, còn anh thì chưa đến.
Chỉ nghe giáo viên lớp bổ túc gọi điện cho dì Lan: “Giờ phải làm sao đây, sắp đến kỳ thi đại học rồi, haizz! Cậu ấy chắc chắn có thể thi đỗ, tiếc quá… được rồi, được rồi, cô cứ bận đi.”
Gác máy, giáo viên nhíu mày: “Thịnh Vũ gặp tai nạn giao thông trên đường, có lẽ sẽ không thể tham gia kỳ thi đại học… Các bạn đến lớp học bổ túc, tuyệt đối phải chú ý an toàn.”
Khi đó tôi đang làm bài toán nâng cao, nghe thấy lời của giáo viên, cây bút 2B trong tay bỗng nhiên gãy mất, trong lòng như có một sợi dây… chợt đứt.
Sau đó anh vẫn không thể tham gia kỳ thi đại học, tôi thì đậu vào trường đại học mong muốn, còn anh đi du học.
Đoạn thời gian tiếp theo tôi chỉ toàn nghe thấy những tin đồn về anh.
“Mẹ dám đảm bảo, Thịnh Vũ từ nhỏ đến lớn trong lòng chỉ có con. Thằng bé là một đứa trẻ có lòng tự trọng rất cao, con làm bộ lạnh nhạt, cậu ấy không dám tiến tới nữa, còn có thể sẽ nói những lời ngớ ngẩn, làm những việc ngu ngốc, nhưng con phải tin tưởng thằng bé…”
“A Oánh, con hãy thử mở lòng mình ra, đừng mãi từ chối thằng bé.”
Ra khỏi phòng bệnh của mẹ, Thịnh Vũ đứng ngoài hành lang, thấy tôi thì nở nụ cười: “Mọi thứ ổn không?”
“Ừ.” Tôi gật đầu, “Không biết anh đã cho mẹ uống gì mà bà ấy lại nói nhiều đến thế.”
“Cho dù có cho uống thuốc mê, thì đó cũng là thuốc mê suốt mười mấy năm qua, để có thể kiên trì làm một việc lâu như vậy, anh cũng cần có lòng kiên trì đấy.”