Vĩnh viễn không bao giờ gặp lại - 5
Cập nhật lúc: 2024-08-31 17:16:18
Lượt xem: 1,235
Thẩm Trạm không biết rằng ta vẫn chưa ngủ, đột nhiên thấy ta tỉnh lại, trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắn nắm tay ta siết chặt, mạnh đến nỗi làm cho ta có chút đau đớn. Ta thấy hắn lắc đầu, sắc mặt tái nhợt, tựa như có điều gì khó nói: "Thanh Lan, lần này nàng trở về Thanh Châu, lành ít dữ nhiều.
Ồ, ta đã sớm quên, vị trưởng công chúa hay đố kỵ kia nhất định sẽ không bỏ qua cho phu nhân đã hòa ly của Thẩm Trạm là ta, được bình an về đến thành Thanh Châu.
Ta không nói cho hắn biết chuyện ta đang mang thai đứa bé trong bụng. Một khi bị trưởng công chúa biết được, chỉ sợ không thể bình an sinh đứa bé ra nên ta đành phải ngoan ngoãn trốn ở trong hậu viện.
Kể từ ngày đó, Thẩm Trạm không đến thăm ta nữa. Người trong phủ từ trước đến nay vốn luôn yêu giàu khinh nghèo, dần dần cũng bắt đầu coi thường ta, thường xuyên cắt xén thức ăn của ta.
Thỉnh thoảng, có đôi lần Thẩm Trạm vô tình đi ngang qua cửa viện này, bước chân hắn sẽ không tự chủ được mà dừng lại, trong ánh mắt toát ra vài phần nghi hoặc, nhất là khi nhìn thấy ta, đáy mắt mặc nhiên hiện lên vẻ mờ mịt, bối rối.
Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của ta, hắn lại chán ghét quay đầu xoay người rời đi, tùy tùng bên cạnh hắn, A Vũ, sẽ thương hại nhìn lén ta thêm một lần.
Trong lòng ta mơ hồ cảm thấy bất an, nhưng lại chỉ có thể trốn ở trong tiểu viện chật hẹp này, cẩn thận từng li từng tí che dấu sự thật mình đang mang thai. Ta vẫn luôn không biết, đại phu mà Thẩm Trạm mời tới thăm khám cho ta, đều là ngự y do trưởng công chúa từ trong cung mang đến. Ta còn ngây ngốc cho rằng, mình đã che giấu rất tốt, không ai phát hiện ra ta đang mang thai.
Ngày hôm đó mưa phùn rả rích, ta đã mang thai sang tháng thứ tư. Trong gian phòng tối tăm, chật hẹp, ta đốt nến may y phục cho hài tử chưa chào đời trong bụng mình. Đột nhiên, cánh cửa phòng đang đóng chặt bị người ta đá văng ra, bụi bặm ào ào rơi xuống.
Trưởng công chúa dùng tay bịt mũi, chăm chú nhìn ta vội vàng đem y phục đang may dở giấu đi trong làn khói bụi mịt mờ. Nàng ta cười cười, nhưng ý cười cũng không đạt tới đáy mắt: "Đỗ Thanh Lan, người không cần giả bộ, bổn công chúa đã sớm biết ngươi đang mang thai rồi.”
Cái giỏ đựng quần áo trong tay ta rơi xuống đất, ta quỳ xuống, sợ hãi cầu xin nàng: "Công chúa, cầu xin người tha cho đứa bé trong bụng thiếp thân một mạng. Những ân ân oán oán kia, đều không liên quan đến đứa nhỏ.”
Trưởng công chúa khinh miệt dùng mũi chân nâng cằm ta lên, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ta: "Đỗ Thanh Lan, bổn cung cũng muốn buông tha cho ngươi, nhưng Thẩm Trạm dựa vào cái gì mà thích ngươi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/vinh-vien-khong-bao-gio-gap-lai/5.html.]
Ta kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng dường như ánh mắt ta càng thêm chọc giận nàng ta. Trưởng công chúa đá mạnh ta một cái, hừ lạnh một tiếng.
Nàng ta đang nói gì vậy? Sao Thẩm Trạm lại có thể thích ta chứ? Từ đầu đến cuối, nếu không phải là bởi vì ta có đôi chút giống công chúa, hắn mới có thể miễn cường nhìn ta thêm một cái sao?
Hôm nay, hắn đã quay trở lại kinh thành, ngày ngày đều cùng công chúa ở cùng một chỗ, chỉ có duy nhất một lần tới hậu viện gặp ta. Trưởng công chúa sao có thể lầm tưởng Thẩm Trạm thích ta chứ.
Ta cười khổ, ôm bụng bò dậy, ôm lấy chân trưởng công chúa Trần Sương, lấy lòng nói: "Công chúa, thiếp thân là người ti tiện, Thẩm đại nhân sẽ không bao giờ thích người như thiếp thân.”
Trần Sương cười lạnh, trâm cài tóc trên đầu lắc lư theo từng động tác của nàng ta. Nàng phất tay ra hiệu cho các cung nữ phía sau tiến lên, đột nhiên một chén nước canh đen tuyền xuất hiện ở trước mắt ta.
“Bổn công chúa trêu ngươi thôi, làm sao Thẩm Trạm có thể thích ngươi được. Thẩm Trạm đã sớm biết ngươi đang mang thai, hôm nay là hắn cố ý mời ta tới đây khuyên bảo ngươi uống thuốc.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ta bị người ta bóp chặt miệng, bắt nuốt xuống vài ngụm nước thuốc nóng hổi. Nước mắt ta chảy dài trên hai má, ta thấy Trưởng công chúa cười nhìn ta yếu ớt bị người ta đè trên mặt đất, đang cố gắng giãy dụa: "Thẩm đại nhân đã nói, chỉ có ta mới xứng sinh con cho hắn.”
Giọng nói của nàng ta tàn nhẫn đến mức làm lòng ta đau như d.a.o cắt. Nỗi bất bình ùn ùn kéo tới, trong bụng đau đớn hết trận này đến trận khác. Cửa vừa bị đá văng ra lúc nãy đã được người của trưởng công chúa khép lại, xuyên thấu qua khe cửa nhỏ kia, ta nhìn thấy bóng dáng trưởng công chúa đang dần dần rời đi.
Nước mắt không kìm được mà rơi xuống, ta đau đớn cuộn tròn trên mặt đất. Đứa con trong bụng ta đã cùng ta bôn ba đường xa đến kinh thành. Nó không c..hết trên con đường gian nan khốn khổ đó, mà lại c..hết ở hậu viện Thẩm phủ.
Trong đầu ta vang lên những lời phụ thân đã khuyên ta. Ta thật sự rất hối hận vì đã không nghe theo lời khuyên của người. Phụ thân đã từng nói, Thẩm Trạm không thích ta chút nào, chỉ là ta cố chấp không tin mà thôi.
Ta không biết hóa ra Thẩm Trạm lại chán ghét ta đến như vậy, chán ghét đến mức không thể chịu nổi đứa con trong bụng ta.
Những năm qua ở thành Thanh Châu, ta ngây thơ cho rằng, ta thật sự đã gây được ấn tượng tốt với Thẩm Trạm.