Vị Tiên Tôn Áo Trắng Tìm Kiếm Bấy Lâu Lại Là Sư Huynh Sao? - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-11-06 20:12:27
Lượt xem: 79
“Sư huynh, ta không chịu nổi nữa…” Toàn thân không chỗ nào là không đau, ta khóc đến mức lệ rơi như mưa, giọng cũng khản đặc.
“Cố thêm chút nữa.” Giọng nói của sư huynh có chút thở dốc từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
“Ừ.” Ta nhìn lệ khí cuồn cuộn xung quanh, nước mắt tuôn rơi, “Huynh… nhanh thêm chút nữa.”
Bỗng nhiên, một trận cảm giác mất trọng lượng ập đến, dọa ta hét lên một tiếng, lại càng nắm chặt thêm sợi Trói Tiên Thằng trên người.
“Xin lỗi, tay hơi trượt.” Giọng nói của sư huynh không hề có chút áy náy nào.
Ta bị sư huynh treo ngược dưới Tru Tiên Đài, nấc lên một tiếng.
Trên Tru Tiên Đài, sư huynh bạch y tung bay, đang bận rộn thu thập nước mắt bị gió cuốn lên của ta, nửa ánh mắt cũng chẳng thèm liếc đến ta.
— Nước mắt giao nhân nhiễm phải lệ khí của Tru Tiên Đài là nguyên liệu luyện khí mà huynh ấy cần.
Còn ta, cam tâm tình nguyện chịu đựng sự dày vò của lệ khí, thật sự là bởi vì — ta thật sự rất muốn kết đạo lữ!
Ta tên Như Ý, là một giao nhân, không có chí lớn, cả đời chỉ mong gả cho một vị bạch y tiên quân nguyện ý yêu thương ta hết mực.
Ta không biết chấp niệm này của ta đến từ đâu, mỗi lần nhìn thấy tiên quân mặc bạch y, ta liền chân mềm nhũn ra không đi nổi, đương nhiên, sư huynh thì không tính.
Tuy nhiên, việc gả chồng, thật sự không hề đơn giản.
Tu tiên ngàn năm, ta không biết đã theo đuổi bao nhiêu bạch y tiên quân, cuối cùng đều kết thúc trong thất bại thảm hại, đến nay vẫn lẻ bóng một mình.
Vì hoàn thành đại nghiệp “gả thần” của mình, ta quyết định chuyển hướng sang Tàng Phong Cốc
Tàng Phong Cốc không chịu sự quản lý của Tiên giới, hơn nữa lại là nơi sản sinh ra nhiều bạch y tiên quân, có thể nói là miền đất hứa của ta.
Hiện tại, đại đệ tử Thanh Lâm của Tàng Phong Cốc sắp kết hôn, sư huynh có quan hệ rất tốt với Thanh Lâm, dù công hay tư, sư huynh đều sẽ đi.
Ta và tân nương Liên Sinh cũng có giao tình, vì muốn cầu xin sư huynh đưa ta đi cùng, ta đã làm một giao dịch với huynh ấy.
Thế nên hiện tại, ta bị treo dưới Tru Tiên Đài, dùng nước mắt có thể hóa thành trân châu để giúp huynh ấy thu thập lệ khí.
Ta lắc lư dưới Tru Tiên Đài, trong lòng thấp thỏm lo âu — nếu sư huynh sơ ý một chút, mạng nhỏ của ta coi như tiêu đời.
Nhưng mà, biết làm sao được, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Đợi ta gả đi rồi, nhất định phải đoạn tuyệt quan hệ với sư huynh, cả đời không qua lại nữa.
Ngay lúc ta đang miên man suy nghĩ, sư huynh đã kéo ta lên, sau đó cởi sợi Trói Tiên Thằng.
Huynh ấy nâng túi trân châu đầy ắp trong tay, chậm rãi bước về phía đường quay lại, “Đủ rồi, về thôi.”
Nhìn huynh ấy một thân bạch y sạch sẽ như mới, rồi lại nhìn mình quần áo tả tơi, ta dứt khoát ngồi phịch xuống đất, hất mặt lên, không muốn để ý đến huynh ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/vi-tien-ton-ao-trang-tim-kiem-bay-lau-lai-la-su-huynh-sao/chuong-1.html.]
Huynh ấy đi được vài bước, thấy ta không đi theo, lúc này mới quay đầu lại, “Sao vậy, vẫn chưa đã, còn muốn xuống đó dạo thêm một vòng nữa à?”
“Chân mềm, không đi nổi…” Ta thút thít, vô cùng tủi thân.
Vừa nghĩ đến con đường tình duyên lận đận của mình, nước mắt ta càng tuôn ra dữ dội hơn.
Ta đau lòng cho vị Như Ý lang quân của mình, bởi vì bây giờ chàng vẫn chưa gặp được ta…
Trong màn lệ mờ mịt, sư huynh bước lại gần, quay lưng về phía ta, rồi ngồi xổm xuống, “Tiểu quỷ lười, lên đây.”
Ta sửng sốt.
Theo cách làm của huynh ấy trước đây, chẳng phải đã sớm bỏ đi rồi sao…
“Cơ hội tốt đừng bỏ lỡ.” Sư huynh quay đầu liếc ta một cái.
Ta bừng tỉnh, nhanh chóng bò lên lưng huynh ấy, vòng tay ôm cổ huynh ấy.
“Sư huynh, huynh thật tốt.” Nịnh nọt không bao giờ thừa, ta luôn rất biết điều.
Sư huynh khẽ cười một tiếng, không tỏ ý kiến gì.
Huynh ấy cõng ta về Thiên Tôn Điện, bước chân vững vàng lại nhẹ nhàng.
Ta khóc mệt rồi, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi trên lưng huynh ấy.
2
Ngày hôm sau, sư huynh đưa ta đến Tàng Phong Cốc.
Chỉ là, huynh ấy vừa đến Tàng Phong Cốc đã vào Y Lư, nói là muốn bế quan mấy ngày, còn dặn ta không được chạy lung tung.
Nhưng mà, sao có thể chứ, ta trời sinh đã không chịu ngồi yên!
Hơn nữa, Tàng Phong Cốc danh tiếng vang xa, có tiếng tốt, ta không hề sợ hãi.
Ta chạy khắp nơi trong cốc, chẳng biết từ lúc nào đã đi đến một cánh đồng hoa rộng lớn.
Cánh đồng hoa này vô cùng bát ngát, trăm hoa đua nở, ta cứ ngỡ mình đã đến bách hoa bí cảnh của Hoa Thần.
Ta cứ thế đi sâu vào trong cánh đồng hoa, càng nhìn càng ngứa tay, thấy xung quanh không có ai, liền lén lút làm “kẻ trộm hoa”.
Một canh giờ sau, ta nhìn bó hoa đầy ắp trong lòng, trong lòng vô cùng mãn nguyện.
Ngay lúc này, chân ta không biết bị cái gì vấp phải, cả người mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước.
Bó hoa trong tay bay lên trời, ta lúc này mới nhìn thấy vị bạch y tiên quân đang nhắm mắt nằm giữa biển hoa.