Vì đại cuộc - 4
Cập nhật lúc: 2024-07-10 16:36:36
Lượt xem: 832
Sắc mặt ta khó coi, khó chịu nhìn về phía hắn, chất vấn: “Ngươi muốn dọn vào ở nơi đây sao?”
Có lẽ là giọng nói của ta quá gay gắt, Cố Thanh Hư bị dọa nhảy dựng, giọng nói khẩn trương đến có chút lắp bắp: “Đúng, ta, ta muốn dọn vào.”
Thừa Phong nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng doạ người, ngón cái chậm rãi đẩy chuôi kiếm, để lộ lưỡi kiếm sắc bén, ánh mắt dừng ở trên cổ ta.
Ta đè lửa giận trong lòng, túm lấy sư tỷ định rời đi, không ngờ đụng phải tiểu nhị áo xám ôm hộp gỗ trước mặt. Đồ vật trong hộp bị đánh đổ, rải rác đầy đất.
Trên giấy Tuyên Thành đã ố vàng, nét chữ đậm nhạt, chữ xiêu xiêu vẹo vẹo xấu không thể tả.
Tờ giấy Tuyên Thành bay xuống ở bên chân là một ngoại lệ, mặc dù các góc giấy đã rã ra, chữ viết đã nhoè, như là bị người ta vuốt ve quá nhiều, nhưng còn có thể nhìn ra là hai hàng chữ đẹp đẽ tao nhã trên đó.
Nhìn hai hàng chữ kia, lửa giận trong lòng ta lại bừng lên, làm thế nào cũng đè không được, ta giơ chân giẫm lên, muốn cho nó nát luôn nhưng lại bị Cố Thanh Hư lấy tay bảo vệ, chân ta dùng sức, nhìn bàn tay sạch sẽ như ngọc và các đốt xương của hắn đỏ lên, trong lòng ta thấy thoải mái.
Chỉ tiếc là, rất nhanh ta đã bị Thừa Phong quăng qua một bên.
Cố Thanh Hư cẩn thận phủi vết bẩn trên giấy, ánh mắt khép hờ nhìn xuống nhìn thấy ra cảm xúc, hắn nhặt từng tờ giấy Tuyên Thành rơi lả tả lên, xếp vào trong hộp, gọi Thừa Phong rồi ôm hộp vào phòng.
Thừa Phong thu hồi thanh kiếm đặt trên cổ ta, lúc gần đi, lại quay đầu nhìn ta một cái, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn, giống như rắn độc thè cái lưỡi màu đỏ tươi khi nhìn thấy con mồi, ta như ngừng thở, cổ phát lạnh.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Đêm đó ta gặp ác mộng.
Trong mộng, cô nương mặc váy dài thắt lưng màu đỏ thẫm, tóc xõa một nửa, cài một cây trâm gỗ đào, phần tóc chưa buộc được tách thành một lọn và được buộc lại trên vai trái, lưng đeo một cái sọt trúc chứa thảo dược, đang ngồi xổm trên mặt đất đào một gốc ô thảo, nụ cười tươi sáng, ánh mắt cong như mặt trăng khuyết trong bầu trời đêm sáng tỏ.
Cho đến khi giỏ trúc chứa đầy mới vội vàng chạy xuống chân núi, trên gò má phơi giữa mặt trời buổi trưa đỏ bừng còn có mấy vết bùn, do lúc lấy tay lau mồ hôi để lại.
Ta lo lắng nhìn chằm chằm bước chân xuống núi của cô nương đó, tim đập thình thịch.
Đến giữa sườn núi, gió nhẹ thổi qua, cuốn từng cánh hoa trắng mềm mại, trong ánh chiều tà, dường như được phủ một lớp hương thơm nhẹ nhàng của hoa đào. khuếch tán trong không khí, thấm vào ruột gan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/vi-dai-cuoc/4.html.]
Cơn mưa hoa đào làm cho cô nương tạm dừng chân, nhìn mặt trời lặn về phía tây, chần chờ một lát, vẫn đi về phía nguồn hoa.
“Đừng đi!” Ta gấp đến độ hét to, vươn hai tay ra chắn trước mặt nàng cố gắng ngăn cản.
Nhưng tiểu cô nương xuyên qua thân thể của ta, tiếp tục hướng về phía rừng đào, căn bản không cảm giác được sự tồn tại của ta.
Đột nhiên con ngươi nàng co rụt lại, một con d.a.o găm phi sát tai trái của nàng cắm vào trên cành đào phía sau, mấy sợi tóc đung đưa theo gió rơi trên mặt đất.
Ta chậm rãi quay đầu, một thiếu niên áo trắng đứng ở dưới một gốc cây đào, cho dù tóc hơi rối, vạt áo nhuộm m..áu, nhưng vẫn không che được phong hoa tuyệt đại của hắn, như tiên giáng trần.
**(Phong hoa tuyệt đại: miêu tả vẻ đẹp, vô cùng đẹp)
Thấy cô nuong đó còn đứng ngây ngốc tại chỗ, ta muốn đi lên kéo người đi, nhưng bắp chân căng cứng, như bị cái gì khóa lại, ta cúi đầu nhìn, một con rắn đen đang quấn ở trên bắp chân ta phun ra nọc độc, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm ta, đột nhiên há miệng cắn một miếng trên cổ chân ta.
Ta hét lên và ngồi bật dậy, bóng đen bên giường thiếu chút nữa dọa ta không còn tam hồn thất phách.
“Tỉnh rồi?”
Nghe thấy giọng của bóng đen đó, tam hồn thất phách của ta mới trở về vị trí cũ, nhưng cổ chân lại truyền đến cơn đau nhức kịch liệt khiến ta gần như ngất xỉu, sau gáy cũng bị mồ hôi lạnh làm ướt. Ta xốc chăn lên, run rẩy đưa tay sờ cổ chân, m..áu tươi ấm nóng đầy một tay.
“Thừa Phong!” Ta nghiến răng gầm nhẹ ra tiếng, hận không thể xé nát hắn.
Thừa Phong đột nhiên ghé sát vào, chống đối dữ dội, trở tay dùng chuôi kiếm gõ mạnh vào xương cổ tay của ta, ta rên rỉ, bàn tay đau đớn đặt trên gối mềm, tiếp theo Thừa Phong dán vào lỗ tai của ta, giọng nói giống như từ địa ngục truyền đến, vừa quỷ dị vừa đáng sợ: "Sao ngươi dám! Sao ngươi dám giẫm lên tay công tử!"
Lực tác động lên xương cổ tay ta tiếp tục tăng lên. Ta cắn môi dưới để giảm bớt cơn đau như nát xương này, rất nhanh trong miệng liền tràn ngập mùi m..áu tươi nồng đậm.
Ngay khi ta tuyệt vọng, Thừa Phong rốt cục cũng buông lỏng tay.
Ta há to miệng thở hổn hển, nghe thấy Thừa Phong khinh miệt cười, tiếp theo mũi kiếm lạnh lẽo bắt đầu lang thang trên người ta.