VÌ BỮA CƠM MÀ CÓ BẠN TRAI - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2024-09-25 15:00:40
Lượt xem: 1,006
5
Trong tiết học sáng sớm, tôi nhận được tin nhắn của Thẩm Thần Niên.
【Kim chủ: Nếu rảnh thì giúp tôi mua bữa sáng, mua cho cậu một phần nữa, tôi thanh toán cho cậu. Không rảnh thì thôi.】
Tôi trả lời bằng biểu tượng OK.
Vì vậy, sau khi tan học, tôi vốn lề mề đã nhanh chóng thu dọn balo chạy đến cửa hàng bán đồ ăn sáng.
Tiểu Ngư muốn kéo tôi cũng không kéo được.
Theo hồi ức sau này của cô ấy, chỉ kịp thấy có thứ gì đó xẹt qua trước mặt cô ấy thôi.
Tôi cũng không biết Thẩm Thần Niên thích ăn gì nên đã mua nhiều hơn một chút.
【Tôi đến dưới tòa nhà ký túc xá rồi.】
【Kim chủ: Được rồi.】
Thẩm Thần Niên đi dép lê, tóc tai bù xù, mắt nhắm mắt mở đi ra, nhìn thấy đồ trên tay tôi, anh ấy trầm tư suy nghĩ.
Tôi dè dặt hỏi: "Sao vậy? Không hợp khẩu vị à?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thẩm Thần Niên nghiêm túc nói: "Cậu nuôi heo ở bếp ăn à?"
Tôi biện minh: "Tôi mua cũng không nhiều lắm..."
"Thế này mà còn không nhiều?"
Thẩm Thần Niên xách sáu bảy cái túi trên tay tôi, mỗi túi đều đựng đầy ắp, cậu ấy bật cười.
Tôi vẫn đang vùng vẫy: "Tôi không biết cậu thích ăn gì..."
"Tôi không kén ăn. Có gì ăn nấy."
Thẩm Thần Niên nhìn xung quanh, tìm một chiếc ghế dài, "Lại đây ngồi. Ăn cùng nhau đi."
Tôi cầm bánh bao gặm từng miếng nhỏ.
Ăn xong cái bánh bao thứ ba, tôi quay đầu lại thì thấy cậu ấy đang nhìn tôi chằm chằm.
Còn bữa sáng trên tay chỉ động đến một chút.
"Sao không ăn nữa?"
Thẩm Thần Niên kể lể từng khuyết điểm của chúng với tôi: "Cái này quá khô. Cái kia quá mặn. Còn có cái vỏ cứng."
Là ai nói có gì ăn nấy?
Đồ hai mặt.
"Vậy cậu nhìn tôi làm gì?"
Thẩm Thần Niên cong môi cười, "Nhìn cậu giúp ăn cơm ngon miệng hơn."
Tôi: ...Haha
Cảm ơn.
Tôi thấy cậu cũng vậy.
6
Thẩm Thần Niên đề nghị tôi đi học cùng cậu ấy.
"Chuyện này không ổn lắm đâu?"
Tôi xoa xoa ngón tay, "Vậy thì phải tính giá khác đó."
Thẩm Thần Niên cười, "Quỷ tham tiền. Mời cậu ăn đại tiệc được chưa?"
"Thành giao!"
Tôi coi như đã biết Thẩm Thần Niên kéo tôi đến để làm gì rồi.
Cậu ấy tìm tôi đến để canh chừng!
Tôi chọc chọc chàng trai đang vùi mặt vào cánh tay bên cạnh, "Cậu không nghe giảng không sao chứ?"
Thẩm Thần Niên thản nhiên buông ra bốn chữ: "Tôi là số một."
Chậc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/vi-bua-com-ma-co-ban-trai/chuong-2.html.]
Hơi muốn đánh đòn.
Cả buổi học tôi cũng nghe đến mức buồn ngủ.
Giáo sư đột nhiên gọi người: "Nữ sinh mặc áo phông trắng hàng thứ tư từ dưới lên trả lời câu hỏi này cho tôi."
Ai vậy? Không phải tôi chứ?
"Đúng, chính là em, đừng nhìn nữa."
Tôi nhắm mắt lại, đứng dậy một cách anh dũng.
Đúng lúc tôi định nói tôi không biết thì Thẩm Thần Niên bên cạnh nhỏ giọng nói cho tôi biết đáp án.
"Mắt tôi vẫn còn tinh lắm," giáo sư lại gọi Thẩm Thần Niên, "Nam sinh bên cạnh đang làm gì vậy?"
Thẩm Thần Niên mặt không đỏ tim không đập, "Em đang mộng du."
Tôi xấu hổ che mặt.
Đừng quan tâm đến tôi nữa, tôi không quen người này đâu, haha.
7
Tôi và Thẩm Thần Niên lại lần nữa trở nên nổi tiếng.
Bây giờ tôi đi trên đường chỉ muốn bịt mặt lại.
"Che cái gì? Có gì không thể gặp người khác?"
Thẩm Thần Niên nhét vào lòng tôi một gói kẹo mút, "Cầm lấy, cùng đi thanh toán."
"Tôi không ăn cái này."
"Chậc, đưa cho cậu thì cậu cứ cầm lấy."
Thẩm Thần Niên cẩn thận quan sát khuôn mặt tôi, "Nhìn cậu mặt mày ủ rũ như vậy, phải ăn nhiều kẹo bổ sung năng lượng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc tôi ăn cơm ngon miệng."
Tôi im lặng một lúc, "Cảm ơn."
"Không có gì."
Tôi và Thẩm Thần Niên ôm một đống đồ đi thanh toán.
Có người vỗ vai tôi từ phía sau.
Tôi quay đầu lại.
Chậc, xúi quẩy.
Thẩm Thần Niên hất cằm, "Quen à?"
"Ừ. Người yêu cũ."
Tần Giang đeo kính gọng vàng, mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, đúng là một quý ông lịch lãm nho nhã.
Nghĩ đến lúc trước tôi cũng bị bộ dạng này của hắn lừa.
"Em sống tốt chứ?"
Tôi giật giật khóe miệng, cố nén cơn giận muốn đánh hắn một trận, "Liên quan gì đến anh."
Tần Giang có vẻ rất hối hận, "Chuyện lúc trước là anh sai rồi. Anh vẫn luôn nợ em một lời xin lỗi, chúng ta còn có thể quay lại không?"
Tôi còn chưa kịp nói gì thì Thẩm Thần Niên đã lên tiếng trước: "Xin lỗi có ích thì cần cảnh sát làm gì? Anh có thể học hỏi tôi, sống cho ra dáng đàn ông một chút không?"
Tần Giang chất vấn tôi: "Anh ta là ai?"
"Tôi là bố anh!"
Thẩm Thần Niên hất tay hắn ra, vênh váo giơ ngón giữa về phía hắn, "Cút đi."
Tôi thò đầu ra từ phía sau cậu ấy, "Anh ta là ai thì kệ anh. Chúng ta đã chia tay rồi, anh đừng đến quấy rầy tôi nữa, lần sau tôi thật sự sẽ báo cảnh sát. Thẩm Thần Niên, chúng ta đi thôi."
"Ừ."
Thẩm Thần Niên xách tôi đi như xách gà con.
Tôi đột nhiên bị nhấc bổng: ?
Mặc dù tôi thừa nhận cậu rất đẹp trai, nhưng cậu thật sự không phải người đâu.