Vì Anh Không Xứng - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-10 15:32:07
Lượt xem: 68
2.
Tôi có một bí mật, giấu Diệp Ti Hoài suốt năm năm nay.
Tôi vốn dĩ không phải người khiếm thính bẩm sinh.
Lần đầu tiên tôi gặp Diệp Ti Hoài, là lúc ba mẹ tôi đi leo núi bị tai nạn. Tôi đợi bên ngoài phòng phẫu thuật suốt một đêm, lại đứng canh bên ngoài ngoài phòng hồi sức tích cực nửa tháng.
Tiếc là, tôi vẫn không chờ được họ tỉnh lại.
Chỉ trong một đêm, tôi đã mất đi hai người thân yêu nhất trên cõi đời.
Cú sốc quá lớn khiến tôi khóc đến mức ngất đi không biết bao nhiêu lần.
Lại thêm một lần tôi ngất đi, khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình không nói được nữa, giống hệt người câm điếc.
Bác sĩ nói với tôi, đây là do cảm xúc của tôi bị kích động mạnh, cơ thể tự kích hoạt cơ chế tự vệ, dẫn đến tạm thời không thể nói chuyện.
Khoảng hai ba tháng sau sẽ phục hồi lại thôi.
Sau hai cú sốc liên tiếp quá lớn như vậy, tôi vẫn luôn buồn rầu, trong lòng nặng trĩu.
Để xoa dịu cảm xúc của mình, tôi lên sân thượng hóng gió.
Kết quả lại nhìn thấy Diệp Ti Hoài đang chuẩn bị nhảy lầu tự sá.t.
Tôi lao lên kéo anh ta xuống.
Chúng tôi cùng ngã nhào ra đất, cánh tay tôi chà xát mạnh vào sàn bê tông, da thịt lẫn lộn, đau đến nỗi tôi phải hít vào một hơi sâu.
Nhưng tôi không thể mở miệng, cũng không nói được, chỉ có thể chỉ về phía anh ta, rồi lại chỉ về phía tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/vi-anh-khong-xung/chuong-2.html.]
Trong ánh mắt hơi mơ hồ của anh ta, tôi tức giận đứng dậy, vẽ một dấu X to đùng.
Anh ta hẳn là hiểu ý tôi rồi.
Không được tự sá.t.
Anh ta nở một nụ cười đầy cay đắng, trong mắt cũng không hề có chút xúc cảm nào.
Nhưng muốn tự sát cần rất nhiều can đảm, Diệp Ti Hoài đang ngồi bệt trên mặt đất kia, ít ra vẫn chưa tích đủ can đảm để nhảy xuống thêm lần nữa.
Anh ta nhặt một viên sỏi nhỏ, bắt đầu viết chữ trên mặt đất.
"Cô không nên cứu tôi, tôi vất vả lắm mới tích đủ can đảm để nhảy lầu, giờ đều tan thành mây khói cả rồi."
Nhìn những gì anh ta viết, tôi đập vào đầu anh ta, rồi lại giật lấy viên sỏi nhỏ trong tay anh.
"Trên đời còn rất nhiều chuyện khổ đau, anh không thể cứ trốn tránh mãi như vậy được, trừ khi trên thế giới này không còn gì khiến anh lưu luyến, lúc đó anh mới được phép nghĩ đến chuyện này."
Anh ta chắc chắn không làm được, tôi có thể nhìn ra điều đó.
Trạng thái của Diệp Ti Hoài bây giờ có vẻ như là đang vô cùng tuyệt vọng về bản thân mình, nên mới nghĩ đến việc dùng cái c.h.ế.t để giải thoát, nhưng trong lòng cũng đang hi vọng sẽ có người giúp anh ta thoát khỏi hố sâu tuyệt vọng này.
Tôi bằng lòng trở thành người đó.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy ngôi chùa, tôi muốn tích góp một ít công đức cho cha mẹ.
Từ ngày hôm đó, chúng tôi quen biết nhau.
Tôi biết Diệp Ti Hoài vốn dĩ là một thiên tài, nhưng lại đột nhiên bị tai nạn xe. Anh ta lúc này miệng không thể nói, tai không thể nghe, vừa điếc vừa câm, bác sĩ chẩn đoán, khả năng phục hồi của anh ta rất thấp.
Một thiên tài, không thể chịu đựng được biến cố lớn như vậy.
Mà tôi vì đang tạm thời mất tiếng, nên được Diệp Ti Hoài coi là người chung cảnh ngộ, anh ta sẽ không chống đối tôi, mà chỉ cảm thấy đồng cảm.