Về Chuyện Bạn Trai Tôi Là Con Rắn - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-07-22 02:09:59
Lượt xem: 91
“Anh là con rắn.”
Ngón tay tôi bị đứt đang chảy máu, anh lấy băng keo cá nhân từ hòm thuốc ra để giúp tôi băng bó, còn dùng nước rửa sạch miệng vết thương cho tôi.
“Em có hối hận không.”
Tôi nhìn vết thương đã được băng bó tốt, thử dò hỏi: “Anh đừng có lộ nguyên hình ở trước mặt em có được không?”
Tôi sợ rắn, sợ hãi muốn chết.
Bạn trai mỉm cười: “Nhưng mấy ngày tới anh cần phải lột da.”
“Vậy chúng ta cứ tạm xa nhau một khoảng thời gian nhé.” Tôi quay người đi nấu bữa tối và buột miệng thốt ra một câu.
Bạn trai tôi nom cao lớn, đang tựa người vào cửa phòng bếp, giống như muốn bịt kín toàn bộ cánh cửa bếp vậy.
“Em đừng đi được không, anh muốn em chấp nhận con người thật sự của anh.” Anh ấy chậm rãi bước tới, ôm lấy eo tôi, tựa đầu lên bờ vai của tôi. Tôi chần chừ trong giây lát, rồi vẫn đồng ý: “Được rồi, nhưng nếu em vẫn không chấp nhận được thì em sẽ đến sống ở Tây khu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ve-chuyen-ban-trai-toi-la-con-ran/chuong-1.html.]
Anh không nói gì nữa, mà ôm tôi thật chặt, tôi cứ để cho anh ấy ôm một lát, cuối cùng vẫn đẩy anh ra và nói rằng mình phải nấu cơm.
Mặc dù trong lòng luôn cố gắng cổ vũ cho bản thân, nhưng tôi vẫn hơi sợ rắn.
Đây là thời đại mà thú nhân và người thuần chủng cùng sống chung với nhau, tuy rằng thú nhân có sức mạnh và chỉ số thông minh cao hơn người thuần chủng nhiều, nhưng người thuần chủng có ưu điểm ở chỗ không có thời gian động dục, cho nên cũng không có cảm xúc táo bạo bất an trước lúc động dục, càng thích hợp làm những công tác đòi hỏi nhân viên luôn trong tình trạng ổn định.
Khi tôi về nhà mở cửa ra, nhìn thấy đuôi rắn thò ra từ trong phòng, thì tôi biết Kỳ Diêm đã bắt đầu lột da. Một đoạn đuôi khổng lồ lộ ra tới, chiếm gần hết diện tích phòng khách, tôi đoán có lẽ Kỳ Diêm đã nhét đầu mình vào trong phòng ngủ, điều này khiến tôi cảm thấy hơi yên tâm.
Tôi cẩn thận từng ly từng tý bước qua phần đuôi rắn, rồi bắt đầu đi về phía phòng bếp, nghe nói lúc lột da sẽ rất mệt, nên tôi cố ý mua 30 ký thịt, lúc xách về cũng mệt gần chết.
Tôi lặng lẽ đóng cửa phòng bếp lại, sợ mình sẽ làm phiền Kỳ Diêm, sau đó Kỳ Diêm sẽ quay cái đầu rắn của mình qua đây.
Có lẽ lúc này để anh ấy ăn thịt sống sẽ tốt hơn, sau khi rửa sạch thịt xong thì tôi cho thịt vào một cái chậu lớn, rồi chậm rãi mở cửa bếp ra, đem chậu đặt ở ngoài phòng ngủ.
Bình thường tôi và anh ấy ngủ chung một phòng, vì thế tôi chạy vào nhà kho, đóng cửa thật chặt, sau một hồi nghĩ ngợi tôi hé cửa ra một cái khe nhỏ, hét lớn với Kỳ Diêm ở bên kia: “Em để bữa tối của anh ở ngoài cửa.”
Hét xong tôi đóng chặt cửa lại.