Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Váy cưới của lệ quỷ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-31 14:25:00
Lượt xem: 269

7.

Lúc tôi về đến nhà, bố tôi đang uống canh giải rượu.

Tôi lao đến cầm lấy cái bát của ông ấy và kéo ông ấy đứng dậy.

Hai má hồng hào cũng không có gì bất thường.

Tôi không muốn bỏ cuộc, tôi bắt đầu kéo cổ áo ông ấy một lần nữa.

Đăng tải duy nhất tại monkeyd và page Mộng Lạc Khiết. Hong được ăn cắp, Lạc sẽ bùn đó!!

Tay tôi bị bố tôi túm lấy, ông ấy nhìn tôi với đôi mắt mờ mịt.

“Đông Thu, em nói xem con gái của chúng ta, làm sao nó lại không làm cho người ta đỡ lo như thế chứ?”

Đông Thu là tên của mẹ tôi.

Tôi vô tình mà rút tay mình ra và ném bát canh giải rượu trước mặt ông ấy.

“Ông không xứng nhắc tới tên của mẹ tôi.”

Nghe được câu này, bố tôi dường như tỉnh rượu hơn một chút, đồng tử co lại và tập trung nhìn vào tôi.

Còn không đợi ông ấy nói xong, tôi đã quay người đi lên lầu đồng thời cũng không cho ông ấy bất kì một cơ hội nào để trách móc tôi.

Tôi chỉ nghe thấy ông ấy thở dài một tiếng.

Trở lại phòng, sau khi bình tĩnh lại. Tôi mới chuẩn bị thay áo ngủ.

Nhưng mà giây phút tôi cầm bộ đồ ngủ trên tay, tôi cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhìn vào phía trong.

Ôi!

Quả nhiên, phần còn lại của tấm vải trong chiếc váy cưới đã được giấu bên trong chiếc váy ngủ của tôi.

Hóa ra cô ta cố tình gọi điện thoại cho Tống Hoài trước mặt tôi là để dụ tôi ra ngoài.

Nhưng cô ta làm như vậy cũng không ngờ tới là Tống Hoài sẽ bị g.i.ế.c c.h.ế.t ngay lập tức.

Tôi xé bỏ lớp áo lót bên trong, sau khi mặc áo ngủ rồi thì thả Hồng Nương ra ngoài.

Lúc này Hồng Nương đã lấy lại bình tĩnh, ánh mắt nhìn tôi vẫn còn nóng bỏng như cũ.

“Đồng Đồng, vừa rồi tôi làm sao vậy?”

Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười.

“Không có việc gì đâu, tôi chỉ là đem cô thu vào hồ lô để dưỡng lại hồn phách của cô mà thôi.”

“Ồ! Tôi không có làm hại tới cô là tốt rồi!”

Cô ấy cúi đầu xuống, giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì đó vậy.

Vành mắt tôi có chút chua xót, tôi ngẩng đầu lên chớp mắt thật mạnh nhưng vẫn có một giọt nước mắt không nghe lời mà lặng lẽ rơi xuống.

Bàn tay Hồng Nương lướt qua má tôi, cô ấy thay tôi lau nó nhưng cũng vô ích thôi.

“Tôi đúng là vô dụng mà, có chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm không được nữa.”

Cô ấy còn tự trách mình sau đó nhìn tôi với ánh mắt tràn ngập sự đau lòng.

Sự phòng bị của tôi trong nháy mắt gần như đã bị phá vỡ, những giọt nước mắt cứ như mà rơi xuống không thể ngừng lại được.

Tôi quay người lại, cố tránh ánh mắt của cô ấy.

Ôi! Thực là làm sao lại sến như thế chứ.

Vừa mới xoay người lại thì thấy ánh sáng trong khe cửa đã bị che mất một phần.

Tôi lau nước mắt có chút qua loa, sau đó lặng lẽ lên giường.

Lúc cánh cửa được đẩy ra vang lên một tiếng kẽo kẹt, tôi nghe thấy tiếng thở hổn hển của ai đó.

Rõ ràng là cô ta đã nhìn thấy Hồng Nương đứng cạnh giường tôi.

“Lộc cộc~”

Đầu của Hồng Nương lăn qua lăn lại rồi lại bay lên.

Một giọng nói u ám được phát ra bên tai tôi.

“Tôi tìm được cô rồi! Khà khà khà!”

“aaaa~”

Diệp Hàm hét lên một tiếng rồi xoay người bỏ chạy.

Nhưng những sợi tóc của Hồng Nương đã quấn quanh ấy cổ của cô ta rồi.

Cứ như vậy mà cổ của Diệp Hàm bị một cái đầu treo lên, sau lưng là một con quỷ không đầu.

Cô ta vừa chạy vừa la hét.

“Cô đuổi theo tôi làm gì chứ? Đuổi theo Diệp Đồng đi! Trên người cô ấy cũng có váy cưới, cô nhanh đi đi!”

Chạy được vài phút thì sắc mặt cô ta đã chuyển sang màu tím tái, hai tay nắm chặt lấy cổ rồi lại khuỵu gối xuống.

Mẹ kế và bố tôi nghe thấy âm thanh ấy liền sốt ruột mà chạy đến.

Mẹ kế nắm chặt lấy tay Diệp Hàm, bà ta đau khổ không nói nên lời chỉ không ngừng rơi nước mắt.

Diệp Hàm xuyên qua bọn họ nhìn tôi, ánh mắt cô ta sáng ngời.

“Cứu, cứu tôi.”

Tôi lấy lớp trong của chiếc váy ngủ của mình ném vào mặt cô ta.

“Cô dựa vào cái gì lại có thể nghĩ tôi sẽ cứu cô chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/vay-cuoi-cua-le-quy/chuong-4.html.]

Hồng Nương nhìn thấy chiếc váy cưới liền hét lên một tiếng thê lương, những sợi tóc quấn trên cổ Diệp Hàm buông lỏng ra, từng sợi từng sợi đứng giữa không trung.

Diệp Hàm nhân lúc được thả ra liền thở hổn hển.

Sau khi nhìn thấy quỷ thể đang dần dần dần khuếch đại ra, cô ta sợ hãi đến mức cả người hoàn toàn đông cứng lại.

Một mùi khó chịu tỏa ra khắp nơi.

“Hàm Hàm, Hàm Hàm con làm sao vậy, con đừng dọa mẹ mà!”

“Đồng Đồng, Đồng Đồng, cứu… cứu cô cứu con bé đi! Tôi xin cô đó.”

Mặc dù mẹ kế không nhìn thấy Hồng Nương nhưng bà ta cũng biết được sự thay đổi bất thường của Diệp Hàm có liên quan đến lệ quỷ.

Bà ta quỳ xuống trước mặt tôi, còn không ngừng đập đầu xuống sàn cầu xin tôi.

Còn tôi chỉ bình tĩnh nhìn bà ta.

“Muốn tôi cứu cô ta thì cũng được nhưng tôi có một điều kiện.”

“Cô nói đi, cho dù là điều kiện gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ đồng ý với cô.”

Tôi khẽ nhếch khóe môi, gằn từng chữ: “Tôi muốn biết mẹ tôi c.h.ế.t như thế nào.”

8.

Người mẹ kế lúc đó đang quỳ rạp xuống đất, ánh mắt né tránh.

“Cô ta, cô ta gặp phải một tên cướp!”

Vừa dứt lời, tôi giơ tay xé áo ngủ của Diệp Hàm, lộ ra chiếc váy cưới bị cắt còn một nửa.

Đôi mắt của Hồng Nương đỏ ngầu, gần như rỉ máu.

Cô ấy há to cái miệng đầy máu, hung hăng cắn vai Diệp Hàm.

“Aaa~”

Diệp Hàm nhắm chặt mắt lại, trốn đi.

“Khà khà ~”

Một miếng thịt bất ngờ bị xé ra, lộ ra xương trắng bên trong.

“Aaaa~”

Lần này là mẹ kế.

Bà ta suy sụp mà ôm lấy Diệp Hàm đang gục xuống, cố gắng dùng tay ngăn m.á.u đang chảy ra.

Nhưng nó căn bản là vô dụng.

Máu rỉ ra từ những ngón tay của bà ta và chảy xuống mặt đất.

Tôi bước tới.

“Mẹ tôi lúc đó chắc là cũng đau đớn như vậy đi!”

“Thậm chí còn đau đớn hơn thế này nữa nhưng mà đầu của bà ấy còn bị cắt đứt nữa!”

Người mẹ kế run lên bần bật, thần kinh như sắp suy đổ.

Tôi liếc nhìn Hồng Nương đã ăn tươi nuốt sống m.á.u thịt. Cô ấy đang nhe hàm răng đỏ tươi, sẵn sàng tấn công lần nữa.

“Cuối cùng bà có nói hay không?”

Tôi lấy lá bùa ra, đến gần mẹ kế và chuẩn bị kết ấn bằng tay kia.

Mẹ kế cuối cùng cũng khóc không thành tiếng, ôm Diệp Hàm vô lực ngồi trên mặt đất.

“Nói, tôi sẽ nói mà.”

Khi Hồng Nương định cắn Diệp Hàm, tôi đã dán lá bùa lên đầu cô ấy.

Cùng lúc đó tôi vừa đọc xong khẩu quyết, Hồng Nương cũng đã lấy lại bình tĩnh.

Diệp Hàm thở phào nhẹ nhõm, ngã vào trong lòng mẹ kế.

Bác sĩ tư nhân rất nhanh đã tới bắt đầu cầm m.á.u cho Diệp Hàm, sau đó đề nghị lập tức đưa Diệp Hàm đến bệnh viện.

Mẹ kế nhìn tôi một cái, cảm ơn rồi đuổi ông ấy đi.

Cả nhà ngồi ngay ngắn vào bàn ăn, tôi còn cố ý lấy một cái ghế đến bên cạnh.

Bố tôi ngờ vực mà nhìn thoáng qua nó một cái.

“Đây là?”

“Đây là chỗ dành cho mẹ của tôi.”

Tôi nhàn nhạt cười với Hồng Nương đang ngồi ở ghế bên cạnh.

Có thể là cô ấy cảm thấy ngồi ở đây không thích hợp nên đứng dậy muốn rời đi nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười của tôi thì cô ấy lại ngồi xuống lần nữa.

Mẹ kế và bố tôi sửng sốt nhìn tôi, chắc nghĩ tôi bị tâm thần.

Nhưng Diệp Hàm lại mở to mắt, sau đó lại cẩn thận nhìn Hồng Nương, tựa hồ đang xác nhận đây có phải là mẹ tôi hay không.

Mẹ kế chợt cười khúc khích, phá tan bầu không khí nặng nề.

“Tất cả những chuyện này, đều là do cô cố ý gây ra đúng không

Tôi cười khẩy một tiếng.

“Quả nhiên vẫn là ánh mắt của mẹ kế lợi hại nha.”

Quả thật là tôi cố ý đó.

Tất cả những chuyện này, đều là tôi cố ý đó.

Hơn nữa, Hồng Nương chính là mẹ tôi.

….

Loading...