Váy cưới của lệ quỷ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-31 14:23:20
Lượt xem: 309
3.
Tôi chợt nhớ ra bố tôi đã nói với tôi, hôm nay Diệp Hàm sẽ mang bạn trai của cô ta về nhà.
Chỉ là tôi không ngờ tới bạn trai của cô ta lại chính là Tống Hoài.
Chẳng trách lúc đó Tống Hoài lại đột ngột chia tay với tôi, ngay cả một lý do cũng không nói cứ như vậy mà biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Diệp Hàm vừa nhìn thấy Tống Hoài tới liền nhào vào trong lòng anh ta, khóc đến mức không thành tiếng.
"Diệp Đồng, có phải em lại bắt nạt Hàm Hàm nữa không?"
"Anh biết em không thể chấp nhận buông tay anh nhưng chúng ta đã chia tay lâu như vậy rồi, em cũng nên từ bỏ đi! Anh chỉ yêu Hàm Hàm."
Tôi nhìn dáng vẻ anh ta như một thằng ngốc.
"Mặt của anh đâu rồi? Lúc mẹ anh sinh ra anh thì kéo theo cả phân cùng nhau ra sao?"
"Chị ơi, sao chị lại có thể nói chuyện như vậy với anh Hoài được? Chẳng lẽ là bởi vì chiếc váy cưới này sao?"
Diệp Hàm từng bước từng bước đến gần tôi cuối cùng dừng lại bên cạnh tôi. Sau đó dùng giọng nói chỉ có hai người chúng tôi nghe thấy và nói:
"Chị ấy à! Chị hãy tự nhìn lại bản thân mình đi. Chị không có hấp dẫn bằng tôi đâu. Chiếc váy cưới này mặc trên người tôi càng nhìn đẹp hơn trên người chị nha."
"Chị sao! Chị không thể giành lại anh ta được đâu, quần áo thì chị cũng không thể giành lại, em khuyên chị không nên lãng phí sức lực làm gì nha. Nếu không em sẽ không để chị sống dễ dàng đâu."
Nói xong, cô ta lại cố ý lớn tiếng khóc nức nở.
"Nếu như chị rất thích chiếc váy cưới này thì chị ơi, em có thể cho chị."
Nói xong, Diệp Hàm giả bộ kéo chiếc váy ra.
Nhưng vừa kéo ra, cô ta đã đau đến bật khóc không thành lời.
Tống Hoài đau lòng mà kéo cô ấy lại ôm vào lòng, sau đó anh ta trợn mắt nhìn tôi trông rất hung dữ.
Nhưng tôi căn bản không thèm để ý tới chút nào.
Bởi vì lệ quỷ rất nhanh sẽ tới đây nha.
Tôi khẽ mím môi.
"Chiếc váy cưới này tự nhiên sẽ có người tới tìm ngươi lấy lại nhanh thôi. Diệp Hàm à, sau này cũng không cần gặp lại cô nữa."
Nói xong, tôi liền quay đầu rời đi. Lúc đi đến giữa cầu thang, tôi liếc mắt nhìn Diệp Hàm.
Cô ta định xé chiếc váy cưới nhưng sau đó lại lại từ bỏ ngay lập tức.
Có lẽ cô ta đang nghĩ rằng chiếc váy cưới này chắc bị vướng ở đâu đó nên cô ta không thể cởi nó ra được.
Bởi vì giây tiếp theo, cô ta liền vui vẻ ôm Tống Hoài đi đến trước mặt những người lớn tuổi trong nhà.
"lộc cộc~"
"lộc cộc~"
Có âm thanh của một vật thể hình cầu lăn trên sàn nhà tầng hai.
Ngay sau đó, một cái đầu người từ dưới chân tôi lăn xuống, mái tóc dài lướt qua mu bàn chân tôi, cảm giác ớn lạnh.
Tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh mà nhanh chóng đi chân lên lầu, sau đó đứng ở góc lầu hai quan sát Diệp Hàm.
Hình như cô ta cũng nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy được đầu của Hồng Nương lăn trên mặt đất.
Tim của tôi ngay tức khắc muốn nhảy lên tận cổ họng.
"A~ có ma~"
Tiếng hét chói tai của Diệp Hàm gần như xuyên thủng màng nhĩ của tôi. Sau đó cô ta vừa bổ nhào vào lòng Tống Hoài vừa run rẩy chỉ xuống đất.
Tống Hoài cuối đầu nhìn thoáng qua và cau mày trấn an Diệp Hàm.
"Em hoa mắt rồi! Không có gì đâu nè! Có ma thì anh cũng sẽ đánh c.h.ế.t cô ta, đừng sợ nữa nha."
"Vậy anh đi đi!"
Diệp Hàm đẩy Tống Hoài ra.
Hai chân anh ta xuyên qua đầu của Hồng Nương. Tống Hoài quay lưng về phía Diệp Hàm, anh đã đã hoàn toàn cởi bỏ lớp ngụy trang, bất đắc dĩ mà bĩu môi.
Anh ta thậm chí còn thấp giọng chửi "Ngu ngốc".
Sau đó anh ta quay đầu lại cười nói.
"Em nhìn nè, đâu có gì đâu!"
"Lộc cộc~"
Đầu của Hồng Nương lăn xuống chân Diệp Hàm, tóc dài quấn quanh bắp chân của cô ta.
"aaaaaa~"
Cô ta vội vàng chạy trốn, trên bắp chân thì bị tóc quấn quanh, còn phía sau lừng thì có một cái đầu lơ lửng đang đuổi theo.
Những người khác có mặt tại đây đều không có nhìn thấy cái đầu của Hồng Nương, chỉ thấy Diệp Hàm chạy như điên khắp nơi.
Cô ta bị dồn vào một góc hẻo lánh, toàn thân thì run rẩy, trên mặt thì chảy đầy nước mắt nước mắt.
"Làm ơn, làm ơn thả tôi ra đi mà! Cô muốn cái gì tôi sẽ đưa hết cho cô mà."
Đầu của Hồng Nương lơ lửng trên không, hai mắt nhìn thẳng vào Diệp Hàm.
"Tôi muốn cô, phải chết."
Diệp Hàm cuối cùng cũng chịu không được nữa, sau đó hai mắt liền nhắm lại mà ngã xuống hôn mê.
Tôi đang chăm chú xem thì bỗng nhiên có người vỗ nhẹ vào lưng, làm tôi sợ hãi mà giật mình một phen.
Vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một t.h.i t.h.ể không đầu hiện ra trước mắt, trên cổ có một vết sẹo ngay ngắn, thậm chí nó còn đỏ ngầu.
Giọng nói uất ức cứ như vậy mà vang lên sau lưng tôi.
"Đồng Đồng, váy của tôi."
Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán.
Tôi không muốn sống những ngày như thế này nữa đâu.
Phòng khách ở lầu một.
Tống Hoài bế Diệp Hàm lên, bố tôi và mẹ kế cũng lo lắng mà đi theo phía sau.
Những người lớn tuổi khác thì nhìn nhau và đi theo.
Căn nhà vốn dĩ ồn ào trong phút chốc trở nên vắng vẻ chỉ còn lại tôi và Hồng Nương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/vay-cuoi-cua-le-quy/chuong-2.html.]
Tôi trở lại phòng và ôm con búp bê đặt trên đầu giường lên.
Tôi nghĩ nếu mẹ tôi còn ở đây, bà ấy sẽ lo lắng cho tôi như mẹ kế lo lắng cho Diệp Hàm!
Hồng Nương thấy tâm trạng tôi không tốt nên lặng lẽ ngồi sang một bên.
Nhưng cái đầu trong vòng tay của cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Hình ảnh thực sự có chút khủng bố.
4.
Ba giờ sáng, lúc tôi đang chìm trong giấc ngủ chập chờn thì cửa phòng đột nhiên bị đá tung.
"Tiện nhân, cô còn có mặt mũi đi ngủ sao?"
Mẹ kế vừa kéo tôi vừa lớn tiếng la lối chửi ầm lên.
Tôi không đoán cũng đã biết chắc chắn là bố tôi không có ở nhà.
Nếu không, bà ta nhất định sẽ lật mặt biến thành bộ dáng giả nai đóng vai người mẹ hiền mà sẽ không liều lĩnh như dáng vẻ bây giờ.
"Cô nói đi, có phải cô đang giả thần giả quỷ mà hù dọa Hàm Hàm không?"
Tôi ngồi trên giường ngáp một cái cũng không thèm trả lời mà quay sang nhìn Diệp Hàm đang trốn sau lưng bà ta.
Với sắc mặt này, nói cô ta ra ngoài làm lụng vất vả cũng sẽ có người tin nha.
Hốc mắt trũng sâu, giữa hai chân mày lại tối đen.
Có vẻ như thời gian cũng không còn nhiều lắm.
Tôi nâng cằm và gật đầu với Diệp Hàm.
"Xem thử xem cô còn có thể cởi chiếc váy cưới này ra không?"
Nghe vậy, ánh mắt của mẹ kế cũng rơi xuống trên người Diệp Hàm.
Diệp Hàm ngập ngừng đưa tay sờ sờ váy cưới nhưng trong nháy mắt trợn to hai mắt, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Những thứ mà cô ấy vừa chạm vào lại chính là làn da của bản thân.
Mẹ kế cũng cảm thấy có gì đó không ổn nên đi vòng ra phía sau Diệp Hàm để tìm khóa kéo cởi nó ra.
Nhưng mà có kéo nó ra cũng không sao cả. Chỉ là chỉ cần lột một miếng da mà thôi, Diệp Hàm bị đau liền nhảy cẫng lên la oai oái.
"Mẹ~"
Diệp Hàm giậm chân, còn nức nở mà nhìn mẹ kế với giọng điệu đầy vẻ trách móc.
Đồng thời đưa tay sờ sau lưng, khi đưa tới trước mặt thì nhìn thấy ngón tay đã bị nhuốm đầy máu.
"Đây... đây là ...làm sao chuyện này có thể xảy ra được?"
Trên mặt mẹ kế cũng mất đi vẻ mặt độc đoán và ngạo mạn thường thấy , lời nói khi nói ra cũng không còn lưu loát nữa.
"Chiếc váy cưới trên người của cô lúc này, nó chính là chiếc váy cưới được làm cho lệ quỷ."
Tôi dừng lại hai giây, sau đó lại mở miệng nói thêm.
"Ồ! Chỉ là một con lệ quỷ."
"Trộm váy cưới của lệ quỷ, hậu quả sẽ không phải chỉ đơn giản như bị lột một lớp da như thế đâu."
"Lệ quỷ sẽ lợi dụng chiếc váy này để hấp thụ dương khí của cô, sau đó sẽ nuốt chửng cơ thể cô. Cuối cùng thì những thứ còn lại sẽ hoàn toàn dung hợp với chiếc váy cưới này."
Nghe đến đây, cả hai người đều triệt để c.h.ế.t lặng.
Vài giây sau đó, mẹ kế giận dữ tát tôi một cái.
"Sao cô không nói sớm? Cô chính là cố ý muốn nhìn em gái của cô c.h.ế.t mà. Con khốn này quá ác độc rồi, tôi g.i.ế.t cô."
Bà ta vừa nói vừa bước đến giật tóc tôi. Tôi nghiêng người sang một bên dùng chân đá một vào bụng của bà ta, đá bà ta ngã xuống đất.
"Nếu như tôi nói sớm hơn thì các người có chịu có tin tôi không?"
"Tôi……"
Lời nới phản bác của mẹ kế nghẹn lại trong cổ họng.
Cả ba chúng tôi đều biết rõ điều đó, bọn họ tất nhiên sẽ không tin.
Thay vào đó, bọn họ sẽ mắng tôi là mê tín dị đoan sau đó lại nhân cơ hội đó đi mách lẻo với bố tôi, nói tôi đã không cho em gái mượn quần áo mà lại còn trù ẻo em gái nữa.
Bọn họ đã làm cái trò hề này quá nhiều lần rồi.
Nếu đã như vậy thì tôi hà cớ gì lại phải làm cho bản thân mình không vui chứ?
Hơn nữa không phải tôi không nhắc nhở bọn họ, mà đây chính là do bọn họ gieo gió gặt bão mà thôi.
Diệp Hàm sững sờ đứng ở đó, môi trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Tôi nghĩ có lẽ cô ta đã nghĩ đến cái đầu không có thân của Hồng Nương.
"Chị, chị, chị nói bậy. Chị nhất định đã làm gì đó trên chiếc váy cưới này, sau đó lại giả thần giả quỷ mà hù dọa tôi, tôi sẽ không mắc lừa chị đâu!"
"Mẹ, chúng ta trở lại bệnh viện đi, con không tin bệnh viện sẽ không thể không có cách gì."
Mẹ kế giống như bị câu nói này làm bừng tỉnh, sau đó ngay lập tức lại trừng mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi.
"Ừ, đi thôi. Mẹ sẽ đưa con đến bệnh viện tốt nhất."
Úi chà!
Nếu đã như vậy thì tôi cũng không còn có gì để nói nữa nha.
Tôi uể oải dựa vào đầu giường, sau đó lại tiếp tục chui vào trong chăn.
"Đừng trách tôi không nhắc nhở cô nha. Hiện tại cô đi bệnh viện sau đó sẽ bị xem như là quái vật mà bắt đi nghiên cứu đó, tới lúc đó cô nhất định sẽ phải chịu đựng sự hành hạ gấp đôi."
Diệp Hàm sợ tới mức dừng lại, thất thần một lát sau đó lại quay đầu nhìn về phía mẹ kế.
"Mẹ, như vậy thì. . ."
"Không sao đâu, mẹ có cách giúp con mà."
Mẹ kế đau lòng mà ôm Diệp Hàm vào lòng, ôm cô ta đi ra cửa.
Tôi nhìn cánh cửa đã bị đá hư lại treo lơ lửng ở đó, cảm thấy khó chịu không tả nổi.
Tôi ôm chặt con búp bê ở đầu giường, vùi đầu vào cổ nó như thể đang nằm trong vòng tay mẹ.
"Mẹ ơi, mẹ chờ con thêm chút nữa nhé."
...