Vào Vai Một Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Đã Thức Tỉnh! - Chương 24
Cập nhật lúc: 2024-10-11 15:31:26
Lượt xem: 262
Có lẽ anh không muốn Lý Tố Tố nhìn thấy mình trong bộ dạng khốn khổ như vậy nên vào ngày chuyến bay của Tạ Hiểu Thư cất cánh, Phó Tử Ân quyết định tự nhốt mình trong phòng.
Lý Tố Tố theo anh trở về phòng tân hôn, trong lòng có chút bất an.
Nhưng sau khi máy bay hạ cánh, Phó Tử Ân bước ra khỏi căn phòng với vẻ mặt bình thường.
Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.
Anh ấy không tự tát mình nữa. Lý Tố Tố thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhận thấy sắc mặt anh vô cùng nhợt nhạt, lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ?"
Phó Tử Ân đi tới và ôm lấy cô, trông vô cùng mệt mỏi.
"Anh ổn."
Thay vào đó, anh cười, lông mày dịu đi một chút, nắm tay Lý Tố Tố: "Đây có được coi là vượt qua thành công không? Anh thực sự không yêu Tạ Hiểu Thư, anh chỉ yêu em, Lý Tố Tố."
Dường như bây giờ anh mới nhớ ra, anh hỏi: “Số điện thoại đó có phải của em không?”
Lý Tố Tố có chút xấu hổ và gật đầu.
Cô lo lắng Phó Tử Ân sẽ không hài lòng vì lúc đó cô đã qua lại với người đàn ông khác. Nhưng Phó Tử Ân chỉ nói: “Thật may mắn, không ngờ lại có sự trùng hợp như vậy.”
“Em đã đi theo anh mười năm, cuối cùng anh cũng có cơ hội làm điều ngược lại, đi theo em trên con đường mà em đã đi qua."
“Từ giờ trở đi, là sa mạc, là đại dương, hay là núi tuyết và cực quang, anh sẽ luôn đi cùng với em, được không?"
Giọng nói của Phó Tử Ân trầm ấm và dịu dàng. Lý Tố Tố bị giam trong vòng tay anh, chóp tai cô hơi đỏ lên.
Cô mím môi: “Tôi còn chưa tha thứ cho anh.”
Phó Tử Ân dừng một chút, cụp mắt xuống, một lát sau mới mỉm cười nói: "Lý Tố Tố, anh có thể theo đuổi em lần nữa có được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/vao-vai-mot-nu-phu-doc-ac-toi-da-thuc-tinh/chuong-24.html.]
“Muốn sao cũng được,” Lý Tố Tố dùng sức cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh, “Tôi rất khó để theo đuổi đấy.”
Phó Tử Ân hơi co lại và gồng người một chút… Lý Tố Tố chợt giật mình.
“Có phải anh đang cảm thấy khó chịu ở đâu đó không?”
Phó Tử Ân lắc đầu.
Nhưng Lý Tố Tố không còn là một cô bé ngây thơ cả tin nữa, cô đưa tay cẩn thận kiểm tra cơ thể anh, chạm vào gò má, xương sườn của Phó Tử Ân, cho đến khi cô nắm lấy cánh tay anh.
Có một lớp băng gạc gập ghềnh dưới lớp áo sơ mi dài tay.
Cô xắn tay áo anh lên không chút do dự. Nhìn thấy vết thương gây sốc vừa băng bó một cách vội vàng, một lớp màu đỏ dần loang chảy dưới cánh tay anh sau sự vẫy vùng của cô.
“…Tại sao anh lại ngu ngốc đến vậy?” Mắt cô chuyển màu đỏ hoe, nghẹn ngào, “Cho dù anh có muốn giữ sự tỉnh táo thì cũng không thể làm tổn thương bản thân như thế được.”
Phó Tử Ân sờ lên mặt cô, nhẹ nhàng cười nói: “Em đang xót anh, có phải không?”
"Ai quan tâm đến anh?" Dù cô nói vậy nhưng Lý Tố Tố vẫn ôm cánh tay anh không dám cử động. Cô tìm băng gạc và thuốc bột, cẩn thận cởi bỏ miếng gạc bị kẹt, "Đau lắm đấy… đồ ngốc."
Phó Tử Ân nhìn theo động tác của cô, thở hổn hển, nhưng vẫn cười.
Lý Tố Tố của anh ấy là người tốt nhất trên thế gian.
Cho dù biết Tạ Hiểu Thư là người đã cướp đi người mình yêu, cô vẫn sẵn sàng giúp đỡ Hiểu Thư thực hiện ước mơ của mình.
Cô biết người mình yêu giờ như một quả b.o.m hẹn giờ bất ổn, có thể gây rắc rối bất cứ lúc nào, nhưng cô vẫn không hề quan tâm đến rủi ro.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lý Tố Tố… anh không khỏi thở dài xót xa, có lẽ là vì lời cầu nguyện của anh thực sự đã được ông Trời lắng nghe.