Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vào Vai Một Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Đã Thức Tỉnh! - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-10-09 01:59:38
Lượt xem: 501

Phó Tử Ân lái xe đi lang thang vô định trên đường, bối rối không biết nên đi đâu hay về đâu.

Một tiếng sau, xe dừng trước cửa phòng tân hôn.

Anh đi lòng vòng nhưng cuối cùng vẫn muốn quay trở lại nơi này.

Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.

Chưa một lần có dịp nói ra hai từ “Hạnh phúc”, Vẫn còn một ít khoai tây chiên mà Lý Tố Tố chưa ăn xong trong phòng khách..

Phó Tử Ân ngồi trên ghế sofa, nhìn đồ ăn nhẹ trên bàn cà phê, đôi mắt đỏ hoe khó hiểu.

Đến bây giờ anh mới nhận ra rằng ngôi nhà đã vĩnh viễn mất đi một người, người vợ mới cưới của anh, người đã c.h.ế.t vì sai lầm của chính anh.

Tại sao, tại sao mỗi lần đối diện với Tạ Hiểu Thư anh lại không thể giữ được lý trí?

Nhưng khi tên cô gái ấy xuất hiện trên màn hình điện thoại, Phó Tử Ân lại trả lời cuộc gọi theo tiềm thức.

Giọng cô ấy run lên vì khóc, rụt rè và buồn bã nói: "Phó tiên sinh, tôi xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi. Vì tôi mà Phó phu nhân mới ra nông nỗi này..."

Phó Tử Ân nói: “Không phải lỗi của cô, đáng đời cho người phụ nữ đã ức h.iếp cô.”

Anh đang rất buồn, nhưng không khỏi an ủi Tạ Hiểu Thư khi nghe thấy tiếng cô nức nở, cuối cùng cũng dỗ được cô cúp điện thoại.

Khi âm thanh “bíp bíp bíp” vang lên, cơ thể Phó Tử Ân cảm thấy buốt lạnh.

Anh thật sự không thể nói một điều như vậy!

Phó Tử Ân tự nhận mình là người có lý trí. Từ nhỏ đến lớn, ưu điểm lớn nhất của anh là sự điềm tĩnh và thông minh.

Tại sao anh ấy lại mất kiểm soát như vậy khi đối diện với Tạ Hiểu Thư những ba lần?

Nhưng ngày hôm đó, khi anh hôn lên môi Lý Tố Tố trên xe, cảm giác mất kiểm soát hoàn toàn khác với cảm giác bây giờ.

Nghĩ đến Lý Tố Tố, Phó Tử Ân đau đến xé nát cõi lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/vao-vai-mot-nu-phu-doc-ac-toi-da-thuc-tinh/chuong-11.html.]

Lý Tố Tố đã cảm thấy đau đớn đến mức nào? nhát 🔪 đ.â.m thẳng vào lồng n.g.ự.c và Đối mặt với ngọn lửa thiêu đốt đ.iên c.uồng cùng sát ý báo thù kia, cô ấy thậm chí còn không thể rời khỏi giường để trốn thoát.

Cô ấy đã bị chôn sống trong một ngọn lửa như vậy.

Phó Tử Ân cảm giác được trong lòng bàn tay có chút ẩm ướt, cơ thể uể oải, nước mắt không ngừng rơi.

Anh đã khóc.

Kể từ lúc trưởng thành thì có lẽ đây là lần đầu tiên mà Phó Tử Ân rơi nước mắt. Phòng ngủ vẫn còn thoang thoảng mùi hương hoa hồng nhẹ mà anh từng ngửi thấy từ Lý Tố Tố. Anh vùi mặt vào chiếc váy màu hồng khói, cảm giác như đang được một người phụ nữ dịu dàng ôm lấy..

Anh bật khóc không thể kìm được, nghẹn ngào… nức nở… và đau lòng.

“Lý Tố Tố...”

Chỉ là sẽ không bao giờ có một người phụ nữ với đôi mắt sáng ngời luôn hỏi anh bằng giọng điệu đáng yêu và nhẹ nhàng như vậy nữa.

“Phó Tú An, anh muốn ly hôn với tôi sao?”

...

“Anh Phó, trong phần mô tả của anh, anh nói rằng anh không thể ăn cũng không thể ngủ vì cái ch.ết của vợ mình. Cho dù anh luôn tập trung và hoàn thành tốt tất cả công việc của mình, nhưng anh cũng không thể nhớ được mình đã làm những gì phải không?"

Phó Ân gật đầu.

Những ngày này, chỉ cần anh nằm trên chiếc giường đó, anh sẽ lại nghĩ đến Lý Tố Tố, dù là mơ hay thực, nước mắt anh vẫn rơi mà không cách nào kiềm chế được, mí mắt giờ đây đã hiện lên một lớp mỏng màu đỏ do thường xuyên lau.

Bác sĩ nhẹ nhàng nói: “Anh Phó, tôi biết cái ch.ết của người thân là rất khó chấp nhận và đối mặt. Anh không bị bệnh gì cả, chỉ là nhất thời anh chưa thể vượt qua được ký ức trong quá khứ mà thôi. Tôi khuyên anh nên tạm thời gác công việc của mình lại để tránh mắc sai lầm và để bản thân được nghỉ ngơi, thư giãn một thời gian.

"Xin chia buồn cùng anh!"

Vợ chồng ư? Phó Tử Ân tự hỏi, mình có yêu cô ấy không?

Anh vẫn chưa hiểu được cảm giác yêu một người trong đời là như thế nào, thì đã phải cảm nhận nỗi đau mất đi người đó mãi mãi.

Phó Tử Ân xấu hổ lau mặt, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn, trợ lý của tôi sẽ gửi chi phí điều trị cho cô sau.”

Loading...