Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VĂN THÙ - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-10-10 08:23:39
Lượt xem: 5

Lúc này, có tiếng gõ cửa, Tô Cẩn (Thẩm Húc Bạch) nghe được giọng nói ôn hòa của Văn Thù. "Anh ơi! Đã đến giờ dậy ăn cơm rồi." Tô Cẩn sững sờ ở đó rất lâu, như thể mọi chuyện vừa xảy ra đều không phải là sự thật. Hắn vui mừng vì vẫn có thể gặp được Văn Thù, nhưng hắn vẫn còn chưa sẵn sàng gặp ngay bây giờ. Tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập, Văn Thù vẫn đang gọi tên anh. Có lẽ cô gọi một hồi không thấy Tô Cẩm đáp lời, tưởng hắn vẫn chưa ngủ dậy. Văn Thù xông vào cửa, nhìn thấy Tô Cẩn đang đứng trước mặt, Văn Thù không khỏi phàn nàn: “Sao anh tỉnh rồi mà em gọi cũng không đáp lại?”

“Anh đã ngủ một đêm, giờ trời sáng trưng rồi mà vẫn còn buồn ngủ à?” Văn Thù mặc bộ đồ ngủ màu hồng, tóc rối bù, trông vẫn như trước nhưng lại năng động và tươi tắn hơn. Tô Cẩn sững sờ trong giây lát. Lần cuối cùng anh nhìn thấy Văn Thù như vậy cũng rất lâu rồi. Nhưng từ khi kết hôn, Văn Thù càng ngày càng yếu đi, “giấc mộng này có phải thật không...” 

Văn Thù chợt nhìn thấy Tô Cẩn chậm rãi đưa tay lên chạm vào mặt cô. Cô đột nhiên lùi lại một bước, vẻ mặt khó hiểu và giọng nói mang theo một chút lạ lẫm. Văn Thù cau mày: “Anh, anh sao thế?” Tô Cẩn nhận ra việc mình làm hơi nóng vội. Anh lập tức buông tay xuống, thu ánh mắt lại: “Ồ, anh không sao, chỉ là anh vừa gặp ác mộng thôi.” Văn Thù yên tâm đi tới vỗ nhẹ vai Tô Cẩn: “Ác mộng à, bảo sao vừa rồi anh kì lạ như vậy.” Ác mộng không có thật đâu, đều là giả cả đấy." Văn Thù vừa nói vừa kéo tay Tô Cẩn chạy ra ngoài. Nhìn thấy Văn Thù nắm tay mình, trong long Tô Cẩn cảm thấy ấm áp. Khi bố mẹ Tang nhìn thấy Văn Thù đầu tóc vẫn còn rối bù cùng Tô Cẩn đi ra, không khỏi cười nói: “Con không để anh trai kịp tắm rửa mà đã lôi anh ra đây ăn cơm à?" Văn Thù đang nắm lấy tay Tô Cẩn lập tức buông tay ra: "A, con quên mất." Tô Cẩn ngẩn ngơ nhung nhớ hơi ấm ở bàn tay, quay vào tắm rửa. Sau khi Tô Cẩm tắm rửa xong, ngồi vào bàn ăn vừa bưng bát lên thì mẹ Tang nói với Tô Cẩn: “Tiểu Cẩn, mẹ vừa nghe Tiểu Thù nói rằng con gặp ác mộng. Có phải con quá mệt mỏi và căng thẳng không?” Gần đây công việc đang chồng chất, hắn không tự chủ được nhìn Văn Thù rồi trả lời: “Có thể là như thế mẹ à.”

(Do nhân vật ở thế giới này là Tô Cẩn nên đổi lại là “Anh” nha. Nào tra tiếp thì toii đổi thành “hắn”) 

Mẹ Sang và bố Sang giục Tô Cẩm tận dụng ngày nghỉ để nghỉ ngơi thật tốt. Bố mẹ đang tính đi du lịch Tam Á, ban đầu họ lo lắng rằng Tô Cẩn bận rộn với công việc và đang cân nhắc xem có nên đưa anh đến đó hay không. Bây giờ bố mẹ Tang không băn khoăn về Tô Cẩn nữa mà trực tiếp mua vé máy bay cho Tô Cẩn. Sau đó bảo Tô Cẩn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chiều nay ra sân bay. Lúc Tô Cẩn đang thu dọn đồ đạc, anh nhìn thấy hoa quả vẫn còn để trong nhà. Tô Cẩn nhớ tới hình như ngày hôm qua nguyên chủ của cơ thể này đã đến cửa hàng mua ít trái cây. Trong đó có quả lựu mà Văn Thù thích ăn. Anh mang trái cây vào bếp, cẩn thận bóc vỏ lựu rồi cho vào bát. Cả nhà đang ngồi ở phòng khách xem TV, khi Tô Cẩn đặt trái cây trước mặt họ, ba người họ cảm thấy bất ngờ mà nhìn Tô Cẩn. Tô Cẩn chợt cảm thấy hành động của mình bây giờ không bình thường. Trước ánh mắt nghi ngờ của họ, anh im lặng một lúc để suy nghĩ nên giải thích lý do vì sao làm như thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/van-thu/chuong-8.html.]

Anh gãi đầu giải thích: “À, đây là trái cây con mua ngày hôm qua, con để ngoài sợ trái cây hư mất nên đem ra cho mọi người ăn.” Thực ra vấn đề không phải ở chỗ đó. Văn Thù nhìn bát lựu đã lột vỏ, trong mắt cô hiện lên một tia lạ lùng như thể cô đang nhớ lại điều gì đó. Sau đó cô nhặt một quả lựu đỏ lên nói: “Lựu này anh mua à?” Tô Cẩn mím môi: “Đây không phải là món em thích ăn sao?

Văn Thù cầm quả lựu trong tay quan sát hồi lâu: “Lúc trước em bảo anh lột vỏ cho em, anh nhất quyết không làm .” Văn Thù nheo mắt, không thể tin được nhìn bát lựu rồi quay sang hỏi Tô Cẩn: “Anh hạ độc à?” Tô Cẩn thở phào nhẹ nhõm. May mắn Văn Thù không nghi ngờ gì. “Sao có thể?” Anh bước tới, lấy một ít lựu bỏ vào miệng, sau khi không có chuyện gì xảy ra, anh tự tin mời mọi người ăn.

Nhận thấy mình cần phải thích nghi với cách sinh hoạt ở thế giới này, Tô Cẩm kiếm cớ nói phải ra ngoài làm một số việc vặt tí rồi về, buổi chiều sẽ cùng bố mẹ Tang và Văn Thù ra sân bay. Thực ra anh ra ngoài chỉ để bình tĩnh lại một chút và làm quen với tình trạng hiện tại. Tô Cẩn lúc này đặc biệt tỉnh táo, nhớ tới di chúc do Văn Thù viết trước đó. Tim vẫn đau như bị vạn mũi kim đâm. Anh vẫn còn nhớ những lời do chính Văn Thù viết. Thẩm Húc Bạch, ai phản bội lòng thành của mình sẽ bị vạn mũi kim xuyên tim. Nó thực sự... đã trở thành sự thật. 

Tô Cẩn nói ra ngoài có việc nhưng thực ra đang đi một mình ngoài đường, anh nghĩ bất kể thế nào, chỉ cần Văn Thù còn sống và ở bên cạnh anh thì mọi việc khác có khó khăn như thế nào không quan trọng. Chỉ cần anh còn có thể ở gần cô thì hai người họ chắc chắn sẽ có cơ hội quay lại. Tô Cẩn không muốn nhớ lại những ngày đau khổ ở thế giới kia, nhưng chỉ trong khoảng thời gian đau khổ đó anh mới có thể nhìn thấy Văn Thù. Anh có thể cảm nhận được rằng Văn Thù vẫn ở bên cạnh anh. Anh cảm thấy Văn Thù vẫn còn sống. Chỉ là khoảng thời gian sau đó anh không tỉnh táo lắm, ngoài việc có thể nhìn thấy Văn Thù và nghe được những gì Văn Thù nói thì Thẩm Húc Bạch (Tô Cẩn) chỉ có thể nghe được một số từ rời rạc trong lời người khác, nhưng lại hoàn toàn không hiểu họ đang nói gì. Đầu óc tê liệt, giác quan dần dần mất cảm giác. Hôm đó anh mơ hồ nghe thấy mẹ nói chuyện nhưng ngay cả sức quay đầu cũng không có. Anh muốn nói nhưng lại không nói được. Lần này có cơ hội làm lại thì anh nhất định sẽ đối xử tốt với Văn Thù, dù có ai phản đối cũng mặc kệ. Bất kể lý do là gì, Tô Cẩn đều sẽ cho cô một cảm giác an toàn, nếu có chuyện gì xảy ra anh sẽ nói cho cô biết trước tiên. Cho dù Văn Thù có nghĩ ngợi hay tức giận, anh nghĩ chỉ cần bỏ ra thời gian để dỗ dành cô, cho cô mắng anh. 

Tô Cẩn suy nghĩ rất nhiều, hệ thống cho anh cơ hội lần thứ hai, chả nhẽ lại để thất bại? Vừa về đến nhà, anh nhanh chóng xách vali và lái xe chở cả nhà ra sân bay. Từ sân bay tới Tam Á mất khoảng 2 tiếng, anh không chợp mắt chút nào mà chỉ tranh thủ nhìn Văn Thù đang ngủ bên cạnh. Tô Cẩn đã đặt trước mọi thứ thật cẩn thận, Bố mẹ Tang khen ngợi, bảo Tô Cẩn càng ngày càng đáng tin. Đêm đến bốn người tranh cãi ngày mai mặt trời mọc, ở đâu nhìn sẽ đẹp nhất. Văn Thù cảm thấy chuyện này cực kỳ buồn cười và ngốc nghếch nhưng cô cũng rất vui vẻ. Sau đó bốn người họ đã đặt cược xem ai thua sẽ phải làm bữa sáng cho cả nhà.

Loading...