VĂN THÙ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-05 10:37:05
Lượt xem: 6
Không biết phải mất bao lâu thì phòng khách mới yên tĩnh trở lại. Cửa mở, Thẩm Húc Bạch đi vào, bên ngoài ba mẹ chồng cũng đã rời đi. Khi Văn Thù ngước mắt lên, cô thấy bộ đồ của anh có chút lộn xộn, trên đó còn có dấu vết do bị đánh bằng gậy. Lần nào bố Thẩm cũng đánh anh vì anh bảo vệ Văn Thù. Gia đình Thẩm rất quy củ, cha Thẩm chỉ cần nghe anh phạm lỗi không cần biết vì lý do gì cũng phải đánh anh một trận trước đã. Văn Thù vội vàng tiến lên kiểm tra thì phát hiện trên người Húc Bạch có vết thương đang chảy máu. Cô vội vàng nói “em sẽ băng bó cho anh”.
Cô bảo anh ngồi xuống giường vội vàng tìm hộp thuốc bôi cho anh. Văn Thù ngồi xổm vừa bôi thuốc cho anh vừa nức nở. “Em đã cố gắng rất nhiều nhưng bụng em vẫn không có động tĩnh gì”. Thẩm Húc Bạch nghe thấy trong lời nói của cô có chút nghẹn ngào, vội vàng đưa tay kéo Văn Thù đứng dậy, thấy mắt cô đã đỏ hoe, anh nhanh chóng ôm cô vào lòng, dỗ dành: “A Thù, em phải nhớ kỹ, là anh không muốn có con chứ không liên quan gì đến em. Anh chỉ cần mình em ở bên anh là đủ rồi”.
"Anh chỉ muốn chiều chuộng em. Nếu em sinh con, nó sẽ lấy bớt tình yêu của anh dành cho em. Anh thà không có con,”Thẩm Húc Bạch dùng giọng nói dịu dàng dỗ dành cô, ôm chặt cô vào lòng. Văn Thù bị Húc Bạch ôm trong lòng, không khỏi nghĩ... anh đối với cô thật tốt như vậy, nghe lời cô, chăm sóc cô tốt như vậy. Ai có thể không rơi vào sự chăm sóc dịu dàng đó? Nếu như vừa rồi cô không nhận được tin nhắn khác của cô gái khác... Lần này không có ảnh, cô ta chỉ gửi cho Văn Thù một câu. [Cô muốn biết tôi là ai? Có biệt thự số 9 ở Ven Biển. Hãy đến đây lúc 10 giờ tối Chủ nhật và cô sẽ biết câu trả lời. 】
Văn Thù được anh lặng lẽ ôm rất lâu. Đột nhiên cô nói: "A Bạch, anh biết khu biệt thự ven biển không?" sắc mặt Thẩm Húc Bạch sửng sốt, nhưng giây tiếp theo lại bình tĩnh nói: "Sao đột nhiên em hỏi chuyện này?" Văn Thù ngước mắt nhìn anh, chậm rãi nói: "Gần đây có một người bạn mới chuyển đến, rủ em đến chơi." Thẩm Húc Bạch cưng chiều gãi mũi cô: “Bên đó rất xa, cũng không có gì thú vị, nếu chán thì anh dẫn em đi suối nước nóng ở biệt thự Á Phong nhé?” “Em mới khỏi bệnh, đi ngâm suối nước nóng tốt cho sức khỏe, anh sẽ bảo trợ lý sắp xếp cho em. Nếu một mình em buồn chán, em có thể dẫn theo một vài người bạn đi với em." Rõ ràng không khác gì khi trước. Anh ấy sẽ giúp cô sắp xếp mọi hành trình mỗi khi cô muốn đi đâu. Nhưng trái tim của Văn Thù dần dần chùng xuống. Anh không muốn đưa cô đến biệt thự ven biển....
Chẳng mấy chốc, Chủ nhật đã đến. Văn Thù bồn chồn chờ đến mười giờ tối.
Không biết từ khi nào, đều đặn mười giờ tối ngày chủ nhật Thẩm Húc Bạch sẽ ra ngoài. Khi Văn Thù hỏi thì anh chỉ nói ở công ty có chuyện. Hôm nay cũng vậy. Điểm khác biệt duy nhất là lần này Thẩm Húc Bạch đang chuẩn bị đi, Văn Thù đột nhiên cảm thấy bối rối, lần đầu tiên cô ôm anh lại. “Hôm nay anh có thể không đi và ở nhà với em được không?” Thẩm Húc Bạch không nhìn thấy vẻ bất an trong mắt cô, anh chỉ cho rằng cô đang làm nũng, cười hôn cô. “Ngoan nào, anh có việc phải xử lý. Anh sẽ quay lại sớm. Xong việc anh sẽ mua chiếc bánh em thích được không?" Anh vừa nói vừa rút tay lại rồi rời đi. Văn Thù sững sờ tại chỗ, nhìn bóng lưng anh khuất dần, lòng càng thêm bất an. Cô không biết mình đã ngồi ở nhà một mình bao lâu rồi. Cuối cùng, trong lòng không nhịn được tò mò cùng suy đoán, liền đứng dậy đi đến biệt thự ven biển. Đây là khu biệt thự mới được xây dựng trong những năm gần đây, là nơi sinh sống của nhiều người mới khởi nghiệp kinh doanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/van-thu/chuong-2.html.]
Sau khi xuống xe, cô đi theo địa chỉ trong tin nhắn và tìm đường đến biệt thự số 9. Thấy mình sắp đến gần sự thật, tim cô đập thình thịch, tay cô từ từ siết chặt. Tuy nhiên, khi cô đang lấy hết dũng khí để tiến lại gần vài bước thì đột nhiên cách đó không xa có tiếng bước chân. Văn Thù theo phản xạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt... cô sững sờ!
Cô nhìn thấy... Thẩm Húc Bạch, người mà mọi người đều nói yêu cô đến mức sẵn sàng hy sinh mạng sống vì cô, đang cẩn thận đỡ một cô gái đang mang thai. Hai người cùng nhau đi dạo trong vườn hoa trước biệt thự, đột nhiên Thẩm Húc Bạch quỳ xuống, nhẹ nhàng chạm vào bụng cô gái. Sau đó, cô gái cúi đầu nói gì đó, Văn Thù chỉ thấy mặt cô ta đỏ bừng, cúi đầu xấu hổ cười.
Thẩm Húc Bạch nghe xong lời cô ta nói, trong mắt tối sầm, anh đưa tay bế cô gái kia lên, xoay người bước nhanh vào biệt thự. Vào lúc đó, cô nhìn thấy dục vọng bùng cháy trong mắt người đàn ông. Chỉ trong vòng một phút, đèn ở tầng hai đã được bật sáng. Nhưng chỉ được vài giây sau, ánh sáng nhanh chóng vụt tắt. bùm! Chỉ trong một phút, một phút thôi….Văn Thù cảm thấy như bị ném từ trên mây xuống một vũng nước lạnh, toàn thân run rẩy chìm trong nỗi tuyệt vọng.
Cô không thể tin được người đó lại là Thẩm Húc Bạch! Cô thậm chí còn tự hỏi liệu những gì mình vừa nhìn thấy có phải là ảo giác không? Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Thẩm Húc Bạch sẽ phản bội cô. Cô và Thẩm Húc Bạch... yêu nhau sâu sắc khi còn trẻ và đã ở bên nhau rất nhiều năm. Mười bốn tuổi, anh vì cô mà đánh nhau với bọn côn đồ, bị gãy hai cái xương sườn; mười bảy tuổi, trong đêm tuyết rơi, anh lái xe khắp ba con phố chỉ vì cô muốn ăn bánh ngọt. Mười tám tuổi anh không ngủ để làm 1 vạn trái tim, đứng giữa sân trường tuyên bố tình yêu của anh dành cho cô để toàn trường biết. Năm cô hai mươi tuổi, cô bị tai nạn xe hơi, anh đang đứng trước giường bệnh với đôi mắt đỏ ngầu, suýt chút nữa muốn đi cùng cô...
Cô là mối tình thuở thanh xuân của anh, cô cực kỳ chắc chắn rằng cho dù tất cả đàn ông trên thế giới có thay lòng đổi dạ thì anh cũng sẽ không. Nhưng hôm nay, người cô yêu nhất nhân lúc cô mất cảnh giác đã dùng con d.a.o sắc bén nhất để đ.â.m thẳng vào tim cô! Trời bắt đầu mưa to từ lúc nào, nhưng Văn Thù vẫn ngơ ngác đứng đó, không trú mưa cũng không rời đi... Cô thực sự hy vọng cơn mưa sẽ đánh thức cô và cho cô biết rằng tất cả những điều này chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng khi màn đêm trôi qua, cho đến khi tầng trên sáng đèn lại; cô ướt sũng khắp người, và cô vẫn không thể tỉnh dậy sau cơn ác mộng này.
Họ... đang làm gì trên đó vậy? Thẩm Húc Bạch, người từng ôm cô vào lòng dỗ dành, hôn cô, nói sẽ yêu cô đến hết cuộc đời, giờ phút này lại đang ở trên đó lên giường với một cô gái khác? Hóa ra khi một người đau đớn cùng cực thì không còn nước mắt. Văn Thụ không biết mình về nhà bằng cách nào. Đi đến cửa, cô vô thức ấn mật khẩu 0707 do Thẩm Húc Bạch cài đặt, đó là ngày đầu tiên họ gặp nhau. Cô bấm mã không vững, ngay khi cánh cửa mở ra thì cô hoàn toàn bất tỉnh. "Phu nhân!"... Khi Văn Thù tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh trong phòng VIP.
Vừa mở mắt ra, cô đã nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Thẩm Húc Bạch, rõ ràng anh luôn túc trực bên cô suốt một ngày đêm. Nhưng lần này, ngoài lo lắng ra, trong mắt anh còn có chút vui mừng. Nhìn thấy cô tỉnh lại, Thẩm Húc Bạch lập tức đỡ người cô lên. “Em tỉnh rồi, có thấy khó chịu ở đâu không?” Văn Thù chưa kịp trả lời, anh đã đột nhiên ôm lấy cô, ngửi mùi thơm trên tóc cô, tựa như đang ôm bảo bối trân quý nhất đời mình. Khi nói chuyện, giọng nói của anh ấy run run, "A Thù, em có biết không? Em đang mang thai và chúng ta có một đứa con rồi!"