Vận Rủi Lại Tác Quái - Chương 1: Huyễn Cảnh Online?
Cập nhật lúc: 2024-10-27 15:15:39
Lượt xem: 1
Tại một buổi tối ở thành phố Thanh Lam thuộc vương quốc Y, vẫn tưởng đây là thời gian tốt nhất để mọi nhà ăn một bữa tối ấm êm bên gia đình. Nhưng…
“Ba, mẹ… hai người thật nhẫn tâm!”
Trong một tòa nhà đơn sơ, ba con người đang đối diện nhau cùng tranh chấp. Người thanh niên vừa lên tiếng kia tên là Lê Nho, vừa tròn mười tám tuổi.
Snake411
Đối diện cậu chính là người đã có ơn sinh thành và dưỡng dục mà cậu hằng kính trọng. Tuy nhiên, ngày hôm nay, tất cả tình cảm tưởng chừng như ấm áp ấy bỗng biến hóa xa lạ vô cùng.
Bốp!
Lê Nho còn chưa kịp đau lòng thêm. Một chiếc dép tổ ong mang cái mác đồ cổ gia truyền mấy đời đã ghim thẳng vào đầu, ngăn cản hàng loạt cảm xúc dâng trào nơi cậu. Nối tiếp bi kịch ấy chính là giọng mắng vang dội cả bầu trời của bà Lê:
“Thằng nhóc c.h.ế.t bầm! Ba mẹ chỉ là muốn mày chơi game mà thôi! Mắc gì khóc lóc như bị bức hôn thế kia?”
Ba Lê ngồi ở phía sau khinh thường nhìn thằng con duy nhất lại có đam mê diễn xuất, lại còn không quên gật gù phụ họa bà vợ mạnh mẽ nhà mình.
Thanh niên ấm ức ôm đầu,mặt đầy mếu máo lên tiếng:
“Mẹ biết rõ ngày thường con xui xẻo đến mức nào mà!”
Cậu ta đưa tay ôm ngực, không thể tin được mà nhìn đấng sinh thành của mình.
“Lỡ vào trong trò chơi, tinh thần lực không rèn luyện được bao nhiêu, còn bị quái trong ấy đánh cho nhảy ra khỏi khoang thuyền thì sao?”
Nói đến đây thanh niên giậm thật mạnh chân, chứng tỏ bản thân đáng thương cỡ nào hòng chiếm được tí thương cảm từ người phụ nữ trước mặt. Còn người đàn ông bên cạnh kia á? Ý kiến của ông ấy có bao giờ có hiệu lực nếu mẹ cậu không đồng ý đâu? Giọng nói thống thiết của người trẻ tuổi ấy da diết nói tiếp:
“Bạn bè con sẽ cười vào mặt con mất!”
“Đám nhóc ấy cũng đâu phải chưa cười bao giờ, còn sĩ diện gì nữa đâu mà lo với chả sợ.”
Người phụ nữ day vầng trán đang phát đau của mình, thở dài nói:
“Hơn nữa, đây là nhà nước bắt buộc! Không cần biết nam hay nữ, chỉ cần đủ mười tám phải tham gia trò chơi để rèn luyện tinh thần lực! Nếu không sẽ bị phạt có biết hay không hả?”
Lê Nho rụt cổ nhìn sếp lớn của nhà mình gương mặt thì buồn khổ nhưng một tay của bà chống nạnh, một tay thì cầm chổi. Cậu khóc không ra nước mắt: Sếp à, có thể thống nhất biểu tình và hành động không? Mẹ như vậy không làm diễn viên thì thật là đáng tiếc đó!
Đúng vậy, nơi đây là năm 3xxx, trái đất đã trải qua thời kỳ tận thế kinh hoàng, hủy diệt một phần tầng sinh thái của địa cầu. Không những thế, ánh nắng mặt trời đã trở thành một loại năng lượng đáng sợ cho bất kỳ ai tiếp xúc trực tiếp đến nó. Nhân loại một khi bị chiếu vào, họ sẽ xuất hiện các bệnh trạng như nóng, sốt, suy yếu… tệ hơn cả là dẫn đến tử vong ngay lập tức.
Vì thế, ngôi sao từng đem lại ấm áp cho trái đất đã được nhân loại gọi bằng một cái tên xa lạ thay thế: Năng lượng chết.
Thời điểm ấy, một số ít con người có gen phù hợp. Sau khi chịu đựng được những tác nhân thay đổi của địa cầu, dẫn đến cơ thể biến đổi, thức tỉnh một loại thiên phú gần như là dị năng. Quy trình hoạt động của chúng được gói gọn bằng cách dùng thân thể nhân loại làm vật chủ, phát ra các loại sóng vô hình. Lấy ý chí của người là trung tâm điều khiển, biến vô hình thành hữu hình thuận theo mong muốn của chủ thể. Thứ ấy chính là tinh thần lực.
Gần hai trăm năm trước, khi con người vẫn khổ sở và ẩn nấp mình trong các tầng hầm cùng ống thoát nước. Một nhóm anh hùng sau khi phát hiện phương pháp sử dụng lực lượng mạnh mẽ của tinh thần lực. Họ đã hy sinh bản thân tạo thành lớp bảo hộ rộng lớn, bao bọc quanh nước Y rộng lớn.
Từ đó, người dân nơi đây có thể ra ngoài bầu trời mà không cần lo sợ bất cứ điều gì. Và cũng vì Y quốc có một lớp màng chắn hùng vĩ, những kẻ tha hương đã từ bỏ quốc gia của mình, kéo về nước Y sinh sống, tạo thành một quốc gia lớn nhất thế giới được nhiều người biết đến và hâm mộ.
Sống tại một đất nước như vậy, là ai cũng đều sẽ tự hào và yêu quý nó. Nhưng, cớ sự lại diễn ra cách đây năm năm.
Chẳng là, lồng bảo hộ thật sự rất chắc chắn. Bất quá nó lại không thể chống chọi với thời gian. Trải qua gần hai trăm năm, lớp tinh thần lực của các anh hùng đã bắt đầu có dấu hiệu suy yếu. Điều đó dẫn đến Y quốc lâm vào khủng hoảng.
Vào thời khắc này, một nhà khoa học gia chuyên nghiên cứu tinh thần lực đã đưa ra một loại thực nghiệm cho lớp trẻ.
Cụ thể là ông ấy đã phát minh ra một loại máy móc kết hợp với tinh thần lực, khiến người tham gia có thể thông qua phương pháp vượt ải để rèn luyện và nâng cao sóng điện não của họ. Đồng thời cũng là nâng cao tinh thần lực của mỗi người.
Chúng được gọi là Huyễn Cảnh Online.
Nội dung của trò chơi cũng khá đơn giản, chỉ là nhóm người sẽ được chia ngẫu nhiên vào những phó bản khác nhau. Mỗi phó bản chính là một câu chuyện kinh dị, người chơi có thể lựa chọn g.i.ế.c quái hoặc giải đáp các bí ẩn bên trong, giúp boss được an nghỉ.
Ban đầu, khi nhà nước khuyến khích tất cả mọi người tham gia, nghe phổ cập cơ bản trò chơi ai nấy đều hồ hởi mua khoang thuyền, nằm trải nghiệm.
Nhưng chẳng được vài ngày, các vị phụ huynh lớn tuổi lại lui bước về sau, nhường cho lớp trẻ được thử nghiệm. Lúc ấy, những đứa con của họ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, còn nghĩ rằng có lẽ các phụ huynh thương yêu con cháu trong nhà lắm đây. Tình nguyện hy sinh để cho lớp trẻ được huấn luyện tốt. Mang tâm trạng nhiệt huyết ấy, các thanh thiếu niên kia đem cảm động hóa thành hành động bùng nổ. Họ đặt tay lên ngực, bốn mươi lăm độ nhìn trời đầy quyết tuyệt, tự nói với lòng rằng sẽ không phụ sự mong đợi của người nhà cùng chính phủ.
Ai mà ngờ được, sau khi bước vào thế giới viễn tưởng, các thanh niên đáng thương đã hiểu nguyên do vì sau cha, mẹ, ông, bà của họ lại bỏ qua cơ hội được nâng cao tinh thần lực rồi. Tất cả chỉ vì… Boss trong game quá biến thái được không!
Bởi vì đây là trò chơi rèn luyện nên có tử vong thì cũng chỉ là mất một mạng. Hồi sinh lại là được.
Vấn đề ở chỗ nhà phát hành sợ người chơi không chịu hạn chế gì, sẽ gây ra tình trạng một lòng vào phá phách, không chịu rèn luyện. Thế nên, họ đã nghĩ ra một phương pháp rất hay.
Mỗi một nhóm người sẽ có giới hạn số sinh mệnh được hồi sinh. Nếu xài hết, phó bản sẽ bị phán là thất bại. Đồng thời, gia đình của nhóm người chơi ấy sẽ bị phạt với tội danh là: quấy rối quốc gia phát triển, cùng chi phí bồi thường không hề nhỏ.
Bấy nhiêu thôi cũng đủ để đám nhóc trẻ trâu muốn mượn trò chơi để phá đám phải sợ hãi và thu hồi tâm tư xấu của mình rồi. Nhưng càng ác liệt ở chỗ, khi đã đặt chân vào trò chơi, nếu bị quái g.i.ế.c thì cảm nhận đau đớn của mỗi người sẽ gia tăng lên gấp hai trăm lần đó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/van-rui-lai-tac-quai/chuong-1-huyen-canh-online.html.]
Vừa bị thống khổ, lại còn khả năng cao bị phạt tiền… mấy ai chịu tham gia?
Nhưng đây là chính sách của nhà nước, lại vì mục đích để tăng cao tinh thần lực, bổ sung vào màng chắn bảo hộ cả quốc gia. Một việc làm mang tính nhân văn như vậy, mỗi một công dân có thể lên tiếng từ chối sao?
Tất nhiên là không thể rồi.
Với tinh thần yêu nước sâu đậm, các vị bô lão trong từng gia đình quyết định… đưa con cháu vừa đủ tuổi tham gia của họ nối bước cha ông, thay phụ huynh trong nhà báo đáp đất nước. Dù gì, họ cũng đã lớn tuổi rồi.
Chính vì lẽ đó, mới có cớ sự của nhà Lê Nho.
Cậu ôm n.g.ự.c đau đớn nhìn ba mẹ trước mặt mình, giọng nói tràn đầy sướt mướt:
“Nhưng mà… lỡ con vừa vào đó đã trực tiếp bị đá ra rồi sao? Hai người không phải không biết con xui xẻo như thế nào mà.”
Lê Nho nói như thế cũng là có nguyên do sâu sa. Chẳng là cậu vừa sinh ra đã bị sao chổi nguyền rủa, vận rủi đeo bám từ bé đến lớn chưa bao giờ dứt.
Ví dụ như năm lớp một, hai mươi đứa nhỏ ăn cùng một bữa cơm tập thể. Không hiểu vì sao cậu lại có thể ăn trúng cơm trộn sỏi, canh đậu hũ mắc xương cá, rau luộc lại trộn với sâu… Ôi thôi, nhớ đến lại hãi. Phải biết, số lần Lê Nho vì những sự cố khó hiểu đó mà nhập viện không biết bao nhiêu lần rồi. Thậm chí, giường bệnh đối với cậu còn quen thuộc hơn cả chăn gối ở nhà nữa cơ!
Tuy nhiên, lúc ấy gia đình của Lê Nho cũng không tin việc ấy đâu. Họ hoài nghi là ai ác độc muốn hãm hại con trai nhà mình, nên đã rà soát toàn bộ camera của trường, gắn cả máy nghe lén trên người cậu. Nhưng kết quả đều là vô phương, không thể nào phát hiện được là ai gây chuyện cả. Họ chỉ có thể kết luận là Lê Nho quá xui xẻo mà thôi.
Đôi lúc, ba mẹ cậu còn hoài nghi, có phải chính cái tên Lê Nho là nguyên nhân chính dẫn đến vận rủi đeo bám quý tử nhà mình không yên ấy chứ.
Vì, Nho chỉ cần thêm một dấu sẽ thành 'nhọ'. Mà nhọ trong 'số nhọ' chẳng phải là chỉ xui xẻo sao?
Nghĩ đến đây, hai ông bà Lê lẳng lặng tia ánh mắt về phía ông nội cậu, người đã đặt cái tên kỳ lạ ấy cho đứa cháu trai duy nhất của gia đình.
Nhưng, lời bên miệng sao mà dám nói ra đây. Dù sao đây cũng là trùm cuối của nhà họ Lê đó có biết không?
Ba, mẹ Lê thở dài đặt tay lên vai con trai mình, giọng nói thấm thía:
“Con đừng suy nghĩ nhiều. Cái vận mệnh ấy không thần kỳ đến nỗi nhảy vào trong game được đâu. Nên hãy cứ yên tâm mà tiến bước đi, con trai!”
Lê Nho mặt khổ qua nhìn các vị gia trưởng trước mặt, thầm nghĩ: Nếu nó thần kỳ thật sự thì sao ạ?
Vì phản đối không thành công, cậu đành ủ rũ trở về phòng, nơi đặt chiếc khoang thuyền trò chơi đầy oan nghiệt kia.
“Bé Nho!”
Âm thanh dịu dàng của mẹ vang lên, hai mắt cậu sáng ngời quay đầu lại. Vốn cho rằng sẽ nghe được câu nói mà mình hằng mong đợi, đáng tiếc thay, câu tiếp theo vang lên lại chính là…
“Nhà ta không khá giả lắm, nếu con mà bị phạt vì tử vong nhiều quá ấy hả… ha ha.”
Gương mặt người phụ nữ gần năm mươi nhưng vẫn còn mặn mà ấy nở một nụ cười hiền lành. Thế nhưng, câu nói nghiến răng mang đầy vẻ cảnh cáo lại hại thiếu niên vừa trưởng thành sợ đến toát mồ hôi, vội vã đứng thẳng người. Cậu đưa tay lên giữa trán chào theo phong cách quân đội, cứng nhắc đáp:
“Báo cáo sếp! Đã rõ ạ!”
Bà Lê nghe vậy thì nhỏ nhẹ nói:
“Tốt rồi, con vào chuẩn đăng ký đi. Ba mẹ sẽ theo dõi con trên trực tiếp.”
“... Trực tiếp ạ?”
Bà Lê trông thấy con trai đang ngơ ngác nhìn mình thì khúc khích cười:
“Đúng rồi, con chỉ lo cắm đầu vào học thôi nên không biết nhỉ?”
Bà dừng một tí, tỏ vẻ huyền bí liếc nhìn cậu con trai độc nhất nhà mình, từ tốn nói:
“Game Huyễn Cảnh có công năng trực tiếp, giúp phụ huynh có thể dễ dàng theo dõi nhà mình cùng nhà người ta tham gia huấn luyện như thế nào.”
Nhìn thấy gương mặt nhỏ của con mình đang dần cứng đờ, mà mỉm cười dịu dàng nói nốt câu cuối cùng:
“Phòng trường hợp chúng lười biếng không chịu tập luyện ấy mà.”
Lê Nho câm nín nhìn đối phương đã lớn tuổi lại còn thực hiện bộ dáng thả tim đáng yêu của các cô bé đôi mươi. Cậu sâu sắc biểu thị: Tâm thật mệt.