Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ván cờ thứ hai - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-08-21 23:16:52
Lượt xem: 20

Mở đầu và kết thúc câu chuyện là khi Nhan Nghệ đang đi trải nghiệm, cô ta tình cờ giúp đỡ con của nhà đầu tư.

 

Nhà đầu tư là một ông chú lớn tuổi, chỉ có một cậu con trai duy nhất nên ông rất yêu quý con trai mình nên khi biết Nhan Nghệ là ân nhân cứu mạng con trai ồn thì ngay lập tức đầu tư vào công ty của Nhan Tu.

 

Sau này, Nhan Tu chính là trợ thủ lớn nhất giúp Nhan Nghệ đuổi tôi rời khỏi nhà này.

 

Diễn biến câu chuyện không có gì thay đổi nhưng nhân vật chính cứu người đã trở thành Nhan Nghệ.

 

Cô ta luôn lấy đi những thứ vốn thuộc về tôi, rồi cướp đi mạng sống của tôi, để lại cho tôi một kết cục bi thảm.

 

Lần này, tôi sẽ không để cho điều đó diễn ra nữa.

 

Trong hoạt động nghiên cứu của kiếp này, tôi vẫn cùng nhóm với Nhan Nghệ.

 

Lấy dụng cụ xong, cô ta trốn vào dưới bóng cây tận hưởng sự mát mẻ. Trên tay cô ta cầm trên tay chai xịt chống nắng và xịt liên tục lên người.

 

Trà Sữa Tiên Sinh

Còn tôi thì đang tập trung làm việc.

 

Tiếng khóc của một đứa trẻ vang lên từ xa.

 

Tôi dựa theo tiếng khóc mà chạy tới, cậu bé vẫn bị vật lạ mắc kẹt. Tôi vẫn dùng biện pháp y như ở kiếp trước để cứu nó.

 

Tiếp theo là Nhan Nghệ tiến đến. Khi cô ta nhìn thấy cậu bé, trong mắt cô ta hiện lên một tia phấn khích.

 

"Giản Hoan, giáo viên chủ nhiệm có chuyện cần tìm chị. Chi mau đi qua xem xem, để em phụ trách đem đứa nhỏ này mang đi gặp chủ nhiệm của nó cho."

 

Tôi mỉm cười nói: “Lần này chị không vội, chị sẽ yên tâm hơn khi đích thân giao nó vào tay giáo viên”.

 

Sắc mặt Nhan Nghệ hơi thay đổi, cô ta đi tới, muốn trực tiếp kéo cậu bé lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/van-co-thu-hai/chuong-14.html.]

 

"Tốt nhất là chị nên đi qua mau đi, kẻo nếu có chuyện gì xảy ra thì giáo viên sẽ không tìm được chị."

 

Cậu bé hét lên sợ hãi khi Nhan Nghệ dùng vũ lực để kéo cậu lại.

 

Nó cúi đầu cắn vào tay Nhan Nghệ.

 

Nhan Nghệ đau đớn, vô thức đưa tay đẩy cậu bé ngã xuống đất.

 

Thằng bé càng khóc to hơn.

 

Tôi tiến tới ôm nó vào lòng.

 

Cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm của cậu bé cũng đến. Sau khi hiểu rõ nguyên nhân sự việc, cô lập tức gọi điện cho bố mẹ cậu bé để báo cáo tình hình.

 

"Xin chào em, phụ huynh của bé Ngọc Thành muốn biết thông tin liên lạc của em. Hôm khác họ muốn đích thân cảm ơn em, có tiện cho em không?"

 

Tôi chưa kịp nói gì thì Nhan Nghệ đã trực tiếp ngắt lời: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn đâu.”

 

Cô ta biết cậu bé là con trai của một nhà đầu tư nên cô ta thà để công ty của Nhan Tu không nhận được khoản tài trợ này còn hơn là để tôi được ghi công.

 

Tuy nhiên, làm thế nào tôi có thể để cô ta đạt được mong muốn của mình?

 

Tôi nói thẳng: “Thưa cô, em sẽ tự mình nói với phụ huynh.”

 

Điện thoại được đưa cho tôi trước mặt Nhan Nghệ.

 

Sắc mặt cô ta trông rất khó coi.

 

Tôi mỉm cười với cô ta rồi nói vào điện thoại: “Xin chào, cháu là Giản Hoan.”

Loading...