Ván Cờ Tàn - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-27 22:27:45
Lượt xem: 13
Sau quãng đường dài bôn ba thì quân viễn chinh cũng trở về, chiến công diệt Yên lần này đã khiến danh tiếng của Tam hoàng tử lên cao. Tề hoàng mặt rồng vui mừng đã ban thưởng rất hậu hĩnh cho Triệu Di, trong đó bao gồm cả Yên Cơ cũng trở thành người của Tam hoàng tử.
Việc này vừa hay theo đúng ý của cả hai, Yên Cơ dù là phần thưởng nhưng ở Phong vương phủ lại có địa vị rất cao, nàng có riêng một toà biệt viện và nha hoàn riêng tên Hoa nhi.
-Tham kiến Cơ cô nương.
Tiểu nha hoàn nhún người nói, nàng gật đầu nói: "Từ hôm nay nơi này cấm người ngoài đi vào, nếu điện hạ tới thì báo ta, ngoài ra mọi vật dụng trong phòng đem đi ngâm nước nóng rửa sạch mới được dùng"
Tiểu nha hoàn ngạc nhiên trước những yêu cầu kì quặc này, nhưng lệnh của chủ nhân lên nàng phải làm theo, sau khi mang hết đồ ra ngoài ngâm nước nóng rửa sạch sẽ xong thì Yên Cơ mới yên tâm sử dụng
Làm bác sĩ nàng có tính sạch sẽ, ngoài ra nàng không thích bị làm phiền, hai điều này nàng đều nói với Triệu Di và được hắn đồng ý rồi lên mới dám để Hoa Nhi đi làm.
Dù sao hắn mới chân chính là chủ nhân ở đây, nàng muốn sống tốt thì phải giữ chặt ô dù này biết điều để không chọc giận hắn.
Yên Cơ nhìn căn phòng sạch sẽ thì tâm trạng tốt lên hẳn, tháo giày nàng nhảy lên giường ngủ thiếp đi. Lát sau Hoa Nhi vào bảo điện hạ tới lên nàng mới dậy chứ không là ngủ tới mai.
-Thế nào, ở đây phù hợp với ngươi chứ?
-Rất tốt, tuy nhiên ta hơi chán, ở đây có gì chơi không
-Đánh cờ, đọc sách, ra ngoài đi dạo ngươi muốn làm gì ta cho người thực hiện.
-Đánh cờ đi.
Lát sau bàn cờ được mang tới, cờ là cờ vây, Yên Cơ từng thi đấu cho trường cấp hai trò này lên miễn cưỡng coi là cao thủ. Nàng cầm quân trắng đi trước.
"Ngươi nói xem chúng ta giờ phải làm gì? Lần này dù thắng trận nhưng so về thế lực ta vẫn quá thu đại ca và nhị ca" Triệu Di đặt quân cờ xuống nói
Yên Cơ liếc hắn, đang đánh cờ hắn nói về tranh quyền đoạt vị làm gì. Nhưng đã nhận giúp hắn lên nàng vẫn phải trả lời.
-Yên lặng, nếu giờ ngươi có bất kỳ hành động gì sẽ bị những kẻ khác nhắm vào. Chúng sẽ cho rằng ngươi ỷ có công mà lộng hành, từ đó gây bất lợi cho chúng ta.
Nàng nhìn quân trắng đang chiếm lợi thế thì khẽ cười, nhưng Triệu Di đâu muốn để nàng thắng, hắn dễ dàng lật ngược lại thế cờ.
-Nhị ca hiện tại có hộ bộ và lễ bộ lên tài lực hùng hậu, đại ca có hình bộ và lại bộ, lại có Văn tướng chống lưng thế lực trong triều rất lớn.
Triệu Di tóm lược đơn giản cho nàng về tình hình trong triều, trên bàn cờ quân đen đã dồn ép quân trắng đến gần như không còn đường sống.
-Vậy bắt đầu từ hộ bộ, ngươi trình tấu lên nói hộ bộ hối lộ phó tướng Vũ Ân ba vạn lượng bạc ngân để hắn báo cáo cho binh bộ tổng số quân lương là năm mươi vạn, trong khi sổ sách chỉ nhận được ba mươi vạn.
Yên Cơ không gấp, nàng hạ cờ muốn tìm đường thoát.
Triệu Di ngạc nhiên nói: "nhưng Vũ Ân không hề thu hối lộ, dù hắn là người của đại ca nhưng việc hộ bộ hối lộ hắn là không thể, ngươi nói vậy khác gì vu khống"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/van-co-tan/chuong-2.html.]
Yên Cơ nhìn hắn nghi ngờ tên này có phải là hoàng tử không vậy, hắn lấy gì diệt Yên quốc trong khi não còn chưa phát triển hết. Chả lẽ Yên quốc yếu tới nỗi đánh không lại một tên ngốc sao
-Không chơi nữa ta mệt rồi, nhớ dọn bàn đó.
Nàng đứng dậy đi vào đóng sầm cửa phòng lại, Triệu Di ngơ ngác, hắn nói gì sai à tại sao nàng tự nhiên giận không chơi nữa.
-Rõ ràng ta đang thắng mà
Hắn lẩm bẩm dọn bàn cờ, đột nhiên như nghĩ tới gì đó hắn nhìn vào cánh cửa phòng đang đóng kín kia mà vẻ mặt cuồng hỉ.
Trở về phòng hắn gọi Văn Tú quản gia của vương phủ tới nói: "ngươi lập tức tới phòng thu chi lấy ba ngàn lượng bạc mang cho Cơ cô nương, đúng rồi tới đó hỏi xem nàng ấy cần gì thì mua cho nàng, nhớ kĩ ở vương phủ nàng ấy ngang hàng với ta"
Văn Tú lần đầu thấy chủ nhân đối xử với một nữ nhân tốt như vậy, nghĩ vương phủ sắp có nữ chủ nhân lên hắn không dám chậm trễ mà đi thực hiện.
Nơi ở của Yên Cơ được đổi tên thành Cơ Hoa viện và cấm người khác tùy tiện đi vào, người hầu bên trong ngoài công việc hầu hạ chủ nhân ra thì không phải làm gì khác, mọi yêu cầu từ Cơ Hoa viện đều ngang với yêu cầu của vương gia buộc tất cả phải làm theo.
Lúc nàng ngủ dậy thì đã là nửa đêm, Hoa nhi đã ngủ lên nàng không đánh thức mà khoác áo ra ngoài sân ngồi.
Bên ngoài không có đèn cũng chẳng có sao trời lên tối om, không gian yên tĩnh tới mức nghe được tiếng thở đều của chính mình. Nàng ngồi ở bậc viên nhìn lên bầu trời, hôm nay mây đen che khuất ánh trăng, làn gió bắc se se lạnh thổi tới bay mấy cọng tóc mai của nàng.
-Cha, mẹ hai người không biết đã ngủ chưa, con nhớ hai người lắm
Yên Cơ co hai chân lên ôm lấy, nàng nhìn bầu trời đêm mà nghĩ tới cha mẹ mình, hai người hẳn rất đau buồn vì sự ra đi của nàng. Còn có người anh trai luôn trêu chọc nàng nữa, họ không biết đã ngủ chưa hay vẫn thức nhớ tới nàng.
-Sao vậy, không ngủ được à?
Triệu Di tới bên hỏi, nàng nhìn hắn tùy tiện nói: "sáng ngủ nhiều rồi, ngươi tới đây làm gì?"
Hắn xoa xoa tay khẽ nói: "tới xem ngươi ngủ có quen không, dù sao vương phủ cũng không bằng hoàng cung Yên quốc"
Nàng chả thèm đáp lại mà yên lặng, thấy vậy hắn tiếp tục nói: "Yên Cơ, tại sao ngươi lại muốn giúp ta, không phải ta là người đã diệt quốc gia của ngươi, g.i.ế.c người thân của ngươi sao?"
Đây là điều hắn không thể hiểu, nàng muốn báo thù người Tề quốc thì hắn hiểu, nhưng nàng lại chọn giúp đỡ người trực tiếp diệt quốc là hắn thì hắn không hiểu.
"Vì ta cần tìm lối thoát, như bàn cờ sáng nay vậy, ta đang bị vây hãm không thể thoát ra, giúp ngươi vừa giúp ta báo thù vừa có lối thoát" Yên Cơ nói
Triệu Di cười nhẹ, câu trả lời này quá đơn giản rồi, hắn không tin nàng chỉ muốn tìm một lối thoát. Tất nhiên Yên Cơ sẽ không để ý chuyện hắn có tin hay không, mấy ngày tiếp xúc hắn biết nàng khác với tất cả nữ tử trong thiên hạ.
Nàng là một con người kiêu ngạo và độc ác, nhưng cách nàng thể hiện lại khiến người ta không thể ghét nàng. Sự thông minh đi kèm hiểu biết chính là sự hoàn hảo để người như nàng đối phó với những kẻ khác, bao gồm cả hắn.
-Được rồi ngươi cũng về nghỉ ngơi đi mai vào triều cho tốt, trận đầu không thể thua đừng tự làm mất mặt mình.
Yên Cơ đứng dậy dặn dò xong thì đóng cửa phòng
-Tất nhiên rồi