Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vạch trần sự thật - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-10-21 01:56:59
Lượt xem: 94

Lần gặp lại Lâm Thiến là ở bệnh viện hai ngày sau đó. 

 

Cô ta nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt. Thấy tôi bước vào, cô ta cố gắng ngồi dậy.

 

Tôi khoát tay, kéo một chiếc ghế ngồi trước giường cô ta. 

 

“Chồng à, em biết là em đã có lỗi với anh.”

 

Lâm Thiến vừa khóc vừa nói: “Em thực sự chỉ là một phút bồng bột, xin anh hãy tha thứ cho em, trong lòng em chỉ yêu mình anh thôi.”

 

Tôi lạnh lùng nhìn Lâm Thiến: “Các người bắt đầu như thế nào?”

 

Cô ta có chút do dự, nhưng vẫn mở miệng nói: “Hai năm trước, công ty các anh tổ chức team building, anh nhận được thông báo khẩn và phải về công ty sửa hợp đồng. Từ Hungg đã đưa em về nhà, chúng em đều uống quá nhiều...”

 

“Sau đó anhvta thường xuyên đến tìm em, anh ta nói vợ anh ta hung dữ, không có chút nữ tính nào, còn em thì hiền lành và dịu dàng. Anh ta cảm thấy thoải mái khi ở bên em. Sau đó, em sợ bị anh phát hiện, muốn chấm dứt với anh ta nhưng anh ta không đồng ý, em thực sự...”

 

“Đủ rồi!” Trà sữa tiên sinh

 

Tôi không thể nghe thêm được nữa, như có hàng ngàn lưỡi d.a.o sắc bén xoáy trong tim, trái tim tôi như bị cắt nát.

 

Lâm Thiến nhìn thấy tôi tức giận, van xin với giọng nhỏ nhẹ: “Chồng ơi, em chỉ là vô tình mà không kìm chế được, nhưng em đã bị trừng phạt rồi. Đứa con của chúng ta đã mất rồi, xin anh hãy tha thứ cho em vì con!”

 

“Lâm Thiến!”

 

Tôi lạnh lùng chặn lời cô ta: “Đứa con đó có phải của tôi không?”

 

 

Cô ta nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của tôi, sợ hãi co rúm lại mình.

Trà Sữa Tiên Sinh

 

“Đêm Giáng Sinh đó, cô đã biết mình mang thai phải không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/vach-tran-su-that/chuong-10.html.]

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của

Lâm Thiến và hỏi.

#trasuatiensinh

 

Lâm Thiến mở to mắt ngạc nhiên, vết thương vết cào trên mặt làm cho khuôn mặt cô trở nên rùng rợn hơn.

 

“Còn có một chuyện, tôi vừa mới đi qua phòng y tế,” tôi nhìn cô ta lạnh lùng và tiếp tục đâ m d ao vào lòng cô: “Bác sĩ nói rằng trước đây cô đã ph á t hai nhiều lần, thành t))ử c-ung đã mỏng không thể nuôi được thai nhi nữa. Có lẽ cô cũng lo sợ sẽ không còn sinh được nữa, vì thế mới dám mạo hiểm muốn giữ lại đứa bé này.”

 

Lâm Thiến nhìn vào ánh mắt của tôi, từ sợ hãi dần biến thành ác ý.

 

Tôi không để ý, tiếp tục nói: “Bây giờ cô không cần lo lắng nữa, việc này đã trở thành sự thật. Cô sẽ không còn làm mẹ được nữa, cô không xứng đáng làm mẹ!”

 

Tôi đứng lên một cách bình tĩnh.

 

“Anh đã biết từ lâu rồi! Là anh! Là anh đã lên kế hoạch!”

 

Lâm Thiến hét lớn, muốn lao vào tôi. 

 

Tôi lùi nhanh lại phía sau và cô ta ngã sấp xuống đất.

 

“Tôi không làm cô đi nhầm đường, tất cả là sự lựa chọn của cô.”

 

Tôi cười lạnh: “Các đồ đạc của cô, sau khi xuất viện, tự mình mang đi. Rời khỏi căn nhà của tôi, đây là sự nhân từ cuối cùng của tôi dành cho cô.”

 

“Nếu cô dám mang đi thứ nào không phải của cô, chúng ta sẽ gặp nhau tại tòa án.”

 

Tôi nói lạnh lùng, không để ý đến những lời khóc lóc, chửi rủa của Lâm Thiến, quay lưng bước ra ngoài.

 

Rời khỏi bệnh viện, tôi nhìn lên trời, bầu trời quang đãng, hôm nay là một ngày tốt lành.

 

Tôi bước nhanh, không quay đầu lại nữa, những người và sự việc phiền não đó nên bị để lại phía sau.

Loading...