Vả mặt thiên kim thật - 1
Cập nhật lúc: 2024-12-03 17:58:53
Lượt xem: 530
VẢ MẶT THIÊN KIM THẬT [FULL]
Tác giả: 李元一
Nguồn: Zhihu
Raw: De
Edit: Nhân Trí
Trà xanh là thiên kim thật.
Cô ta đứng ở cửa nhà ôm tên đàn ông chó má, thị uy với tôi: “Anh ấy và mẹ đều chọn em, chị sẽ không tức giận chứ?"
Tôi không để ý đến cô ta, xoay người vào ở trong tòa nhà chung cư.
Cha ruột tôi lại nói: “Cuối năm nay toàn bộ tòa nhà sẽ được phá bỏ. Nó thuộc về gia đình chúng ta”.
Tôi: Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà giàu có tôi trở thành nhà giàu mới nổi?
1
“Tiểu Cảnh, đây là con gái ruột của chúng ta, Bạch Du.”
Mẹ tôi, à không, bà Bạch, một tay ôm bả vai cô gái bên cạnh, nụ cười trên khóe miệng cũng không xóa đi được.
Bạch Du ngoan ngoãn đứng bên cạnh bà ấy, hai khuôn mặt giống nhau đến bảy phần, tóc dài đến thắt lưng, ngũ quan xinh đẹp, dáng vẻ cao quý, hoàn toàn khác với tôi.
Tôi vốn đã béo từ khi còn nhỏ, đường nét tròn trịa, không có khí chất.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Thẩm Ngọc suốt ngày than vắn thở dài bên tai tôi, nói nhìn thế nào trông tôi cũng không giống bà ấy và Bạch Thành.
Một câu thành sấm, chúng tôi thật sự không có quan hệ huyết thống. Lúc sinh ra bị ôm nhầm ở bệnh viện, tôi và Bạch Du đã bị trao đổi hơn hai mươi năm cuộc đời.
Cho đến hôm qua Bạch Du cầm kết quả kết nghiệm DNA "Vả mặt thiên kim trà xanh" gõ cửa nhà họ Bạch, cuối cùng tất cả đã kết thúc.
Cha mẹ nhà họ Bạch nuôi tôi hơn hai mươi năm mừng rỡ như điên, tươi cười nghênh đón Bạch Du.
Cha nuôi của tôi, Bạch Thành, đẩy đẩy kính mắt, mặt vô cảm nói: “Tiểu Cảnh, con cũng có thể tiếp tục ở lại nhà này.” với ngữ điệu bình thản không gợn sóng, không phân biệt được buồn vui.
Nụ cười của Thẩm Ngọc cứng đờ, chợt thay bằng nụ cười giả dối: “Như vậy cũng tốt! Hãy ở cùng với em gái con, đều là con gái nhà họ Bạch!"
Bọn họ mỉm cười với Bạch Du, sau đó mang theo ý cười đồng loạt nhìn về phía tôi.
Đều làm con gái nhà họ Bạch sao? Tôi cười nhạt, nhìn quanh phòng ngủ đã biến dạng chỉ sau một ngày. Tất cả các trang trí chuyển từ màu xanh xám yêu thích của tôi sang màu hồng. Đồ dùng trong nhà và những thứ đã dùng trước đó đều bị dọn sạch, thay bằng búp bê mà Bạch Du mang đến, như thể tôi chưa từng tồn tại ở nhà họ Bạch trong hơn hai mươi năm qua.
Ngón tay cầm vali trắng bệch, đáy mắt tôi lạnh lẽo: “Không cần đâu.”
Dứt lời, tôi xoay người rời đi.
“Chị à! Tôi tiễn chị!” Bạch Du nói thật to, đuổi theo sau lưng tôi.
Vừa mở cửa, gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/va-mat-thien-kim-that/1.html.]
2
“Anh Gia Thành, anh đến rồi sao không nói cho em biết?” Bạch Du kêu lên sợ hãi từ phía sau tôi chạy tới, nắm lấy cánh tay người đàn ông.
"Không phải là anh vừa định gửi tin nhắn cho em sao?" Tưởng Gia Thành thu điện thoại vào túi, cười cong mặt, dịu dàng vuốt ve mái tóc Bạch Du, nụ cười hết sức quen thuộc, so với lúc yêu đương với tôi còn cưng chiều hơn vài phần.
Tưởng Gia Thành là đàn anh thời đại học của tôi, cũng là bạn trai tôi đã hẹn hò bốn năm.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tất cả chúng tôi đều lựa chọn khởi nghiệp vì tình yêu của mình.
Nửa tháng trước, Tưởng Gia Thành đột nhiên nói với tôi: “Tiểu Cảnh, hiện giờ công ty gặp khó khăn. Công ty của em đã đi vào quỹ đạo, tiền kiếm được cũng không tệ lắm, có thể cho anh mượn năm trăm vạn trước được không?"
Tôi nghẹn họng nhìn trân trối: "Dự án của anh xuất hiện vấn đề gì sao? Gia Thành, anh biết đấy, công ty em vừa mới thành lập, tất cả lợi nhuận cơ bản đều phải đưa vào vận hành. Em căn bản không có nhiều tiền như vậy.”
Tưởng Gia Thành ôm mặt: "Tiểu Cảnh, em là con gái nhà họ Bạch, có thể cầu xin cha mẹ giúp đỡ không?"
Loại lời này hắn làm sao có thể nói ra miệng được?
Tôi tức cười: "Công ty của anh xảy ra chuyện, chẳng lẽ không nên nhờ cha mẹ anh giúp đỡ?"
Tuy rằng gia cảnh Tưởng Gia Thành không bằng tôi, nhưng cha mẹ cũng kinh doanh một công ty nhỏ, nhà máy chế biến tuy lợi nhuận thấp nhưng tiêu thụ nhiều, theo tôi được biết, thu nhập cũng không tệ lắm.
"Việc làm ăn của cha mẹ anh vốn đã rất khó khăn..."
“Là kinh tế đình trệ, hay là anh muốn hút m.á.u nhà họ Bạch em? Tưởng Gia Thành, nếu em nhớ không nhầm, các dự án của anh cũng dùng mặt mũi nhà họ Bạch không ít. Bây giờ còn muốn trực tiếp đòi tiền? Không có khả năng!”
Tôi dứt khoát cúp điện thoại.
Sau đó, tôi và Tưởng Gia Thành bắt đầu chiến tranh lạnh.
Cuối cùng, ba ngày trước, tôi nhận được tin nhắn của Tưởng Gia Thành, chỉ có ba chữ ngắn ngủi: [Chia tay đi.]
Tôi sửng sốt một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, run rẩy gõ mấy chữ: [Bởi vì em không cho anh mượn tiền?] gửi đi, thì lại nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ.
Hắn không chỉ chặn wechat của tôi, còn xóa bỏ tất cả phương thức liên lạc của tôi. Từ đó liền không có tung tích.
Hiện tại, hắn đứng sóng đôi với Bạch Du, cười cười nói nói.
“Tôi có thể cho anh ấy thứ anh ấy muốn, chị sẽ không tức giận chứ?”
Mùi trà xanh rất thơm.
Mọi chuyện đều bất thường, hiện tại ngẫm lại, đều có dấu vết để lần theo. Hắn nói dối tăng ca, thỉnh thoảng ngửi thấy mùi nước hoa của phụ nữ... Thì ra là đã sớm bám lấy tiểu phú bà có thể chi tiền.
Tôi khoanh tay lạnh lùng nói: "Rác rưởi cũng phải thu về, em gái giúp chị bận rộn, chị vui vẻ cũng còn không kịp!"
Tưởng Gia Thành lập tức thay đổi sắc mặt: “Bạch Cảnh, em nói cái gì vậy!”
Tôi trừng lại: "Thế nào, dám làm không dám nhận?”