Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VẢ MẶT SÓI MẮT TRẮNG. - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2024-10-17 18:17:04
Lượt xem: 316

5.

 

"Anh Trương, anh nói nếu một ngày nào đó tôi muốn quay lại làm việc, tôi sẽ gọi điện cho anh."

 

“Hôm nay chuyện này còn tính không?”

 

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, giọng nói phấn khích của một người đàn ông đột nhiên vang lên.

 

"Cô... cô chính là Thẩm Lâm?"

 

"Là tôi đây. Bây giờ có tiện cho anh không? Chúng ta nói chuyện được không?"

 

"Thuận tiện, đến Văn phòng 301 trên tầng ba của Tòa nhà Trung tâm Thương mại Thế giới trên đường X, cô chỉ cần nói tên của tôi và quầy lễ tân sẽ cho cô vào.”

 

Tôi thầm ngạc nhiên khi biết địa chỉ này bởi nó chính xác là ở tầng dưới nơi chồng tôi Lý Minh làm việc.

 

"..."

 

Khi bước vào thang máy bằng giày cao gót, tôi va phải chồng mình đang tán tỉnh thư ký của anh ta.

 

Tôi liếc nhìn họ với nụ cười nửa miệng, và bắt gặp ánh mắt thăm dò của Khương Duyệt mà không hề sợ hãi.

 

Nói mới nhớ, Giang Duyệt là học muội của tôi, chính vì mối quan hệ này mà cô ta mới có thể gia nhập công ty của Lý Minh.

 

Khi nhìn kỹ hơn, tôi phát hiện ra rằng Khương Duyệt trông có phần giống tôi khi còn trẻ.

 

Người phụ nữ lo lắng nắm lấy vai Lý Minh, nhỏ giọng mềm mài đến câu hồn phách của anh ta đi.

 

"Lý quản lý, em rất thích ăn hải sản. Tối nay anh kêu chị dâu nấu thêm hải sản cho chúng ta ăn à?"

 

Lý Minh do dự gật đầu, tựa hồ đang nghĩ đến điều gì không tốt, sắc mặt nhất thời trở nên có chút không tốt.

 

Nhưng anh vẫn cố nhịn nói: “Tất nhiên, chị dâu của anh luôn nghe lời anh trong mọi việc, sao cô ấy có thể không làm theo lời anh nói?”

 

"Phì——"

 

Cuối cùng tôi không thể kìm được và cười lớn.

 

Khoảnh khắc tôi phát ra âm thanh, chồng tôi, Lý Minh, người cho đến bây giờ vẫn chưa nhận ra tôi, đã nhận ra tôi là ai.

 

Đôi mắt to của anh ta mở to, nhìn tôi chằm chằm như thể nhìn thấy người ngoài hành tinh.

 

Một lúc lâu sau, anh mới khó tin mở miệng hỏi: "Thẩm Lâm? Tại sao đột nhiên em lại trở nên như thế này?"

 

"Liên quan gì đến anh?!" Tôi chán ghét nhìn cặp đôi này.

 

Lý Minh chột dạ rút tay ra khỏi cánh tay của Khương Duyệt, trong mắt đầy kinh ngạc:

 

"Trợ lý Giang và tôi là đồng nghiệp bình thường. Em đừng hiểu lầm."

 

Nhìn khuôn mặt mập mạp của anh ta khi anh ta đang cố gắng lấy lòng tôi, tôi cảm thấy hơi buồn nôn và chỉ phớt lờ gã.

 

Cửa thang máy vừa mở ra, tôi bước ra khỏi thang máy mà không quay đầu lại, loại bỏ đám âm thanh buồn nôn sau lưng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/va-mat-soi-mat-trang/chuong-4.html.]

 

Cuộc thảo luận buổi chiều rất vui vẻ. Hồi đó Trương tổng là trưởng nhóm dự án của tôi. Lúc đó tôi là nhân viên bán hàng giỏi nhất của công ty. Khi tôi rời nơi làm việc, anh đã cố gắng hết sức để giữ chân tôi, mong rằng tôi có thể ở lại tiếp tục bắt đầu kinh doanh với anh ấy.

 

Ngày nay, công ty nhỏ đó đã phát triển thành một vị trí dẫn đầu trong ngành.

 

Ban đầu tôi nghĩ nhiều nhất là anh Trương sẽ cho tôi một vị trí thực tập sinh, nhưng không ngờ anh ấy lại trực tiếp giao cho tôi một dự án mới.

 

"Thẩm Lâm, lúc đó cô là người tôi tin tưởng và ngưỡng mộ nhất. Trong những năm qua, dưới quyền tôi không có ai làm tốt hơn cô. Tôi tin vào khả năng của cô, chỉ cần cô làm tốt công việc này, vị trí phó quản lý là của cô!"

 

Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương

"Anh Trương, tôi... tôi đã bảy tám năm không đi làm." Tôi không thể tin được, lòng bàn tay căng thẳng đến mức đổ mồ hôi.

 

Nhưng anh lại cười thần bí: "Đừng sợ, tôi ở phía sau hỗ trợ cho cô!"

 

Tôi cảm động đến mức không biết phải nói gì. Mười năm nay tôi bị chồng và con gái lợi dụng ở nhà, đây là lần đầu tiên có người nói với tôi: “Thẩm Lâm, tôi tin tưởng cô, cô có thể làm được!"

 

Tôi chỉ cảm thấy nước mắt không kìm được mà trào ra, chỉ biết cúi đầu nói lời cảm ơn.

 

Anh Trương cũng thấy tôi buồn bã, trước khi rời đi còn vỗ vai tôi nói: “Những năm này em đã vất vả rồi, đừng vội phủ nhận, ngay sau khi tốt nghiệp em đã theo anh làm việc năm năm,làm sao anh không biết tính cách em như thế nào? Bị bào mòn thành cái dạng này, hẳn thời gian qua em chịu khổ không ít.

 

Tôi cúi đầu xuống và cảm thấy trong lòng không ngừng ấm áp.

 

Đúng vậy, ngay cả ông chủ đã nhiều năm không gặp của tôi cũng thấy được sự mệt mỏi, thăng trầm của cuộc sống trong tôi. Gia đình mà tôi đã hy sinh rất nhiều, vẫn muốn tiếp tục bóc lột tôi.

 

Gia đình?

 

Không, rõ ràng chúng là côn trùng độc nằm trên người tôi hút m.áu!

 

6.

 

Khi tôi mở cửa nhà với tâm trạng thoải mái, một hàng người đang giận dữ ngồi trên sofa ăn đồ ăn mang về.

 

Con gái tôi thấy tôi về liền nhảy khỏi ghế sofa, tức giận:

 

"Sao mẹ không biết về sớm hơn để nấu ăn cho mọi người? Bố và con sắp chế.t đói rồi!"

 

"Mẹ cũng dừng lớp dạy kèm của con à? Mẹ tiêu hết tiền vào quần áo à?"

 

Tôi nghiêng đầu nhìn nó, thản nhiên nói: “Tại sao tôi phải cho một con sói mắt trắng?”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn bị đè nén đến đỏ bừng, nó hoàn toàn nổi giận: “Mẹ có chỗ nào giống một người mẹ không?”

 

“Con nghĩ mẹ muốn làm mẹ của con sao?”

 

Khung cảnh yên tĩnh một lúc, Khương Duyệt, người đang ngồi trên ghế sofa, dẫn đầu chỉ trích tôi.

 

"Chị dâu, đây là lỗi của chị, sao chị lại tiêu tiền hoang phí như vậy? Trong nhà túi hàng hiệu chất thành đống. Anh Minh cho dù lương có cao, anh ấy cũng không chịu nổi chị tiêu như vậy!"

 

Rất nhiều người xung quanh cũng vang lên. Những người này đều là đồng nghiệp của Lý Minh, đều đến nhà anh ăn tối.

 

Lý Minh thường hào phóng chiêu đãi khách ăn tối, nhưng hắn chê đồ ăn bên ngoài đắt liền bắt tôi ở nhà nấu nướng.

 

Lần nào họ, một nhóm đàn ông trưởng thành, uống rượu và đánh nhau đến tận nửa đêm, để lại một đống bừa bộn khắp nhà, và tôi phải dọn dẹp đống bừa bộn suốt đêm.

 

“Tôi tiêu tiền của mình, liên quan gì tới anh?” Tôi không chút do dự nói lại.

Loading...