Vả mặt người ba đạm như cúc - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-11 01:00:19
Lượt xem: 85
Tôi không chỉ tức giận vì ba phản bội mẹ, mà hơn hết, mẹ tôi từng xem dì Triệu là bạn bè còn trên cả thân thiết nữa.
Chồng của dì Triệu qua đời khi bà ta còn khá trẻ, sau khi bị nhà chồng đuổi đi, bà ta mới tới thuê căn nhà ngay bên cạnh chúng tôi.
Dì Triệu thường khóc lóc, kể lể rằng mình còn trẻ mà đã chịu cảnh góa bụa, nhà chồng thì cứ đi bêu rếu khắp chốn, mình có trăm cái miệng cũng không cãi lại được. Mẹ tôi thương tình nên đến nhà chồng của dì Triệu, nói lý giúp bà ta.
Từ đó về sau, mẹ tôi thường giúp bà ta những việc trong khả năng của mình.
Bà ta kể hoàn cảnh nhà mình khó khăn, thế là mỗi lần nấu món nào ngon, mẹ tôi đều để riêng một phần rồi mang qua cho con trai của bà ta bổ sung dinh dưỡng.
Bà ta khóc lóc ỉ ôi, than thở rằng không có tiền cho con đến trường luyện thi, mẹ tôi đành nhờ ba kèm miễn phí cho con trai của bà ta.
Mẹ tôi nào biết… Bà tưởng rằng dì Triệu vô tình dọn đến ở gần đây, nhưng thật ra bà ta trăm phương ngàn kế đến đây để nương tựa ba tôi.
Bà tưởng rằng mình nhiệt tình giúp đỡ người phụ nữ đáng thương đó, nhưng cuối cùng người ta lại là mối tình đầu của chồng mình, thậm chí còn đạp lên x-á-c mình để tiến vào cái nhà này.
Trong cuốn nhật ký mà ông ta viết, tôi thấy rõ thứ tình cảm lai láng mà ông ta dành cho dì Triệu:
【Hôm nay lại gặp Tiểu Nhã, cô ấy cười với tôi, dẫu không nói gì nhưng tôi vẫn cảm nhận được nỗi khổ sở ẩn sau nụ cười ấy. Eo cô ấy gầy đến độ chỉ cần gió thổi qua là sẽ ngã, thật chẳng dám tưởng tượng cô ấy đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn nữa. Tôi chỉ hận mình không có can đảm tiến tới ôm lấy cô ấy.】
【Tiểu Nhã nói cô ấy nguyện từ bỏ tất cả để đi đến chân trời góc bể cùng tôi, nhưng tôi đã kết hôn, người nọ chẳng khác nào con cọp cái. Nếu bị phát hiện thì Tiểu Nhã sẽ lâm vào nguy hiểm, thế nên tôi đành dằn lòng cố chịu.】
【Non thề còn kia. Tờ hoa khôn ngỏ. Sai! Sai! Sai, Chớ! Chớ! Chớ!】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/va-mat-nguoi-ba-dam-nhu-cuc/chuong-7.html.]
【Tối nay tôi lại mơ thấy Tiểu Nhã, khi tỉnh giấc thì thấy cọp mẹ nằm bên cạnh, lòng tôi đau đến quặn lại, cuộc đời vẫn chưa kết thúc, mà tưởng chừng đã chấm hết mất rồi.】
【Điều tôi có thể làm là cố gắng dạy dỗ con trai của cô ấy. Thằng bé ngoan thật, mỗi lần trông thấy nó tôi lại sinh ra ảo tưởng, nếu nó là con của tôi và Tiểu Nhã thì tốt quá.】
Từng giọt nước mắt rơi xuống thấm ướt cả cuốn nhật ký.
Những dòng cuối cùng này… hiển nhiên đã chạm đến giới hạn của mẹ tôi. Bà siết chặt nắm đấm, dáng vẻ như muốn xé nát ba tôi ra vậy.
Tôi mừng thầm, cuối cùng mẹ tôi đã không còn đau lòng nữa rồi, tức giận vẫn tốt hơn đau lòng chứ!
Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra, ba tôi đi vào.
Ông ta trông thấy cuốn nhật ký trong tay mẹ tôi thì thoáng sửng sốt.
Mẹ tôi nén giận hỏi ông ta có muốn giải thích điều gì không.
Vậy mà ông ta lại gằn giọng, trách mẹ tôi không hiểu cái gì gọi là quyền riêng tư, bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa học được cách tôn trọng quyền riêng tư của người khác.
Mẹ tôi giận đến run tay: “Tôi cmn tôn trọng ông nhiều năm như vậy, rồi tôn trọng ra cái thứ này đấy à? Trần Hoán, tôi tốt với ông như thế mà ông xem tôi là đồ ngu hả?”
Cũng giống như trước kia, chất giọng “bão tố” của mẹ tôi bay ra ngoài cửa sổ, đoán chừng hai tầng trên dưới đều nghe được rất rõ ràng.
Ba tôi cũng như khi xưa, chẳng nói chằng rằng mà tiến tới giơ tay định cướp lại cuốn nhật ký.