Vả mặt người ba đạm như cúc - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-11 01:00:01
Lượt xem: 81
Ông ta quen thói nấp sau lưng mẹ tôi để hưởng lợi, bây giờ thấy ngọn núi che chắn cho mình sắp biến mất nên không cam tâm.
Ba tôi nói không lại nên bắt đầu dùng thân phận để đè ép tôi, vẫn là câu danh ngôn kinh điển tự thưở nào: “Chuyện của người lớn, nào có chỗ cho trẻ con chen vào!”
Tôi mỉm cười: “Ba à, ba không đồng ý ký hả? Không phải là do luyến tiếc căn nhà này đấy chứ?”
Tôi nhìn sang bác cả: “Bác xem, em trai của bác cũng muốn nhà kìa, chẳng qua người ta ngại lên tiếng thôi. Bác có hận thì cũng đừng hận một mình mẹ cháu nhé.”
Mọi người nhìn ba tôi với ánh mắt đầy hoài nghi.
Ba tôi vẫn muốn giữ hình tượng nên đành cắn răng: “Ai nói tôi không đồng ý, chỉ một căn nhà nát, còn chẳng lọt vào mắt tôi nữa là. Hôm nào đó chúng ta tìm luật sư…”
Tôi nói: “Sao phải đợi đến hôm nào, chẳng phải anh họ con của cô ba là luật sư à? Bây giờ chúng ta nghĩ điều khoản trong thỏa thuận ngay đi. Vừa hay có người lớn ở đây làm chứng. Ba à, ba nổi tiếng đức độ là thế, đừng để con và mẹ làm liên lụy nha.”
Anh họ xem trò hay, chê chuyện chưa đủ lớn nên vội vàng thông báo rằng mình có mang theo máy tính, bây giờ muốn ký tên cũng không thành vấn đề.
Thế là, dưới sự chứng kiến của họ hàng thân thích, ba tôi chau mày ký vào thỏa thuận bỏ quyền thừa kế của căn nhà này.
Sau đó, ông ta ném bút rồi nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/va-mat-nguoi-ba-dam-nhu-cuc/chuong-5.html.]
“Lấy vợ không hiền, dạy con không được, đúng là gia môn bất hạnh mà.”
Trước khi đi, ông ta vẫn không quên mỉa mai tôi và mẹ.
Đáng tiếc, tôi đã có được thứ mình muốn, ai thèm quan tâm ông ta sủa cái gì cơ chứ.
Tôi cất giấy thỏa thuận rồi mỉm cười với bác cả: “Cảm ơn bác cả đã giúp mẹ con cháu hoàn thành tâm nguyện, không nhờ bác thì cái nhà này đâu thể thuộc về mỗi mình mẹ cháu được.”
Khỏi phải nói vẻ mặt của bác cả đặc sắc đến nhường nào.
Kịch vui kết thúc, tất cả mọi người rời đi. Chỉ có mình mẹ tôi mệt mỏi đứng trong phòng khách, đối diện bà là bức ảnh ông nội cười tủm tỉm trên bàn thờ.
Kiếp trước cũng có cảnh này, khi ấy mẹ đã hỏi tôi: “Chẳng lẽ mẹ sai rồi ư?”
Lúc đó tôi còn nhỏ, chẳng biết nên an ủi bà thế nào nên chỉ yếu ớt trả lời rằng mình không thấy bà làm gì sai cả.
Sau khi mẹ qua đời, tôi từng nhớ lại cảnh tượng này vô số lần, chỉ hận khi đó mình không chạy lại ôm chầm lấy bà, nói cho bà biết bà là người mẹ dũng cảm nhất của tôi.
Đối với tôi, việc biểu đạt tình cảm như vậy thật khó xử, xấu hổ ch-ếc đi được.
Nhưng điều mà người mẹ quanh năm cô độc của tôi cần hơn hết chính là sự công nhận của người thân xung quanh.