Vả mặt người ba đạm như cúc - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-10-11 01:01:07
Lượt xem: 109
Dọc đường đi, mẹ tôi vẫn không quên tẩy não ba tôi, liên tục đánh bay mối nghi ngờ trong lòng ông ta.
Bà nói chắc chắn người ngoài sẽ hỏi nguyên nhân hai người ly hôn, bà đã nghĩ ra lời giải thích rồi, hy vọng ba tôi cũng thống nhất với bà.
Ba tôi hỏi vội hỏi giải thích như thế nào.
Mẹ tôi đã chuẩn bị trước nên đáp ngay: “Trước tiên chúng ta phải nhấn mạnh là không có người thứ ba nào ở đây cả, sau đó giải thích chúng ta vốn là hai người không cùng đường, tuy mấy năm qua đã cố gắng bồi dưỡng tình cảm, nhưng vẫn không tìm ra cách chung sống hòa thuận. Bây giờ cả hai đều đã 40 tuổi, không muốn bị bó buộc bởi cái nhìn của người khác thêm nữa nên hai ta mới quyết định chia tay trong êm đẹp, chẳng ai hận ai cả. Tỉ như sau này người kia có tái hôn thì người còn lại sẽ đến chúc phúc. Con cái cũng biết chuyện và ủng hộ, con bé không hề bị tổn thương trong câu chuyện này.”
Ánh mắt ba tôi nhìn mẹ tôi càng lúc càng thay đổi, sự tôn trọng và thưởng thức hiện rõ trong mắt ông ta.
Kẻ đứng xem trò hay là tôi đây không thể không nói, mẹ tôi nhập vai quá xuất sắc, để đạt được mục đích mà bà bất chấp nói nhăng nói cuội.
Xem ra, mẹ tôi thật sự căm thù ba tôi đến tận xương tủy, bà không muốn đợi thêm một giây nào nữa rồi.
Sau một tháng của suy nghĩ hòa giải, ba mẹ tôi nhận được giấy ly hôn.
Bọn họ ly hôn công khai nên có rất nhiều người hỏi thăm nguyên nhân.
Ba mẹ tôi trả lời theo đáp án có sẵn, điểm tô cho bản thân thật xinh đẹp. Hơn nữa, mọi người bắt đầu chúc mừng ba tôi, họ còn cho rằng đức tính cao thượng của ông ta đã “lây” sang mẹ tôi một ít. Dù mẹ tôi xấu tính, nhưng dẫu gì cũng chung sống mười mấy năm trời với ba tôi nên đã được ông ta soi sáng, bồi đắp nên chút tính tốt.
Mà mỗi khi có ai đó hỏi mẹ tôi thì bà lại bảo họ sang hỏi ba tôi, còn nói lời giải thích của ba tôi hoàn toàn chính xác nữa chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/va-mat-nguoi-ba-dam-nhu-cuc/chuong-12.html.]
Ngày ba tôi chuyển đống sách cuối cùng trong nhà ra ngoài, ông ta gửi tin nhắn cho mẹ tôi, bảo rằng nếu mẹ tôi đối xử với ông ta như thế này từ trước thì có lẽ ông ta sẽ không ly hôn đâu.
Khoảnh khắc đọc được tin nhắn, suýt nữa là mẹ tôi phun toàn bộ bữa sáng trong miệng ra ngoài.
Buồn cười là không lâu sau đó, ba tôi lại đến tìm tôi.
Ông ta nói xa nói gần một hồi, rốt cuộc chỉ muốn nhắc nhở tôi đứng ra bảo vệ Cao Thịnh Dương, bởi vì tôi rất được lòng mọi người trong trường, còn thằng con trai cưng của ông ta thì đang bị cô lập.
“Ba biết con hận ba vì dì Triệu, nhưng tình cảm không có lỗi, chờ đến khi con lớn, con sẽ biết phải sống với người mình không yêu đau khổ đến nhường nào.”
“Ba mẹ ly hôn xem như là giải thoát cho nhau. Con xem, hiện tại mẹ con sống rất tốt đấy thôi? Con cũng nên sống như mẹ con vậy.”
“Ba rất thương con, bằng không lúc ly hôn đã không để tiền lại cho mẹ con rồi, con phải thông cảm với nỗi khổ tâm của ba chứ.”
“Thịnh Dương là đứa bé đáng thương, con là chị nó thì phải giúp nó.”
“Sau này ba mẹ rồi sẽ qua đời, khi đó các con chính là người thân của nhau. Nếu con bị nhà chồng ức hiếp, có khi còn phải nhờ nó tới giúp đấy.”
Phải công nhận ba tôi rất giỏi nói nhảm.
Chắc ai trông thấy dáng vẻ tận tình khuyên bảo này của ba tôi cũng sẽ bảo ông ta là đồ ngốc mât thôi.