Uyển Âm - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:44:05
Lượt xem: 155
26
Tiêu Hằng chọn một tiểu thư quý tộc để thế thân cho Công chúa, tiễn nàng ấy xuất giá.
Hắn ta đã bù đắp hơn mười năm khổ sở của ta.
Dạo này, hễ ta cầu xin điều gì, hắn ta nhất định đáp ứng.
Mọi người đều biết, Hằng Vương hết mực sủng ái nghĩa muội.
Sau khi Công chúa xuất giá, hắn ta đã dành hết mọi sự sủng ái cho ta.
Địa vị của cô gia cũng vì thế mà từng bước thăng tiến.
Thoáng cái đã ba năm trôi qua, hiện tại cô gia thường xuyên ở lại hoàng cung, cùng Tiêu Hằng và hoàng đế bàn bạc chuyện triều chính.
Có đôi khi Hoàng đế nhắc nhở: “Ái khanh, nghe nói phu nhân của ngươi sức khỏe không tốt, con cái cũng khó khăn, trẫm thấy tiểu thư nhà Thượng thư có tình cảm sâu đậm với ngươi đấy.”
Giờ đây, cô gia là sủng thần của hoàng đế, lại được Tiêu Hằng và hoàng đế trọng dụng, bề ngoài lại vô cùng anh tuấn.
Trong nhà chỉ có ta là phu nhân duy nhất.
Mấy năm nay, các tiểu thư quý tộc bắt đầu dồn ánh mắt về phía cô gia.
Cô gia chỉ cúi người khấu tạ: “Tạ ơn bệ hạ quan tâm nhưng đời này, phu nhân của thần mất sớm, A Lan được phu nhân trân trọng, thần cũng khắc ghi trong lòng. Trong lòng thần thật sự không thể chứa thêm người khác.”
“Chỉ cần bảo vệ tốt A Lan, bảo vệ tốt người mà mình trân trọng, là đủ rồi.”
Hoàng đế lại khuyên: “Nhưng dù thế nào đi nữa, phu nhân của ngươi không thể sinh con, trẫm không chấp nhận!”
Cô gia khẽ cười: “Không dám làm phiền bệ hạ bận lòng.”
Rồi hắn vung tay áo bỏ đi.
Hoàng đế giận dữ đến mức đập mạnh sổ sách xuống bàn.
Quan hệ quân thần dần dần căng thẳng, ngày càng có dấu hiệu nghiêm trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/uyen-am/chuong-18.html.]
Mọi người đều bắt đầu nói ta là mầm họa.
Ta ăn điểm tâm, nhéo đôi má mềm mại của mình, bật cười: “Đã muốn không để ý, với nhan sắc này của ta, còn bị coi là họa thủy nữa sao.”
Cô gia đang vẽ tranh cho ta: “Tâm thật rộng rãi.”
“Nếu người khác nghe được lời này, chắc sẽ khóc vài tháng mất.”
Ta có chút đắc ý: “Họa thủy đều là mỹ nhân, người ta khen ta thôi, nhắc đến mỹ nhân, trong lòng ta thì tiểu thư chính là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ.”
Cô gia cất bút, treo bức tranh lên tường, để cạnh bức chân dung của tiểu thư.
Trong tranh, ta đang cầm điểm tâm, cười tít mắt, tóc cột hai búi xinh xắn, trên đó có sợi lục lạc tơ hồng, mỗi bước đi đều vang lên.
Bên cạnh tranh của ta là bức chân dung tiểu thư nghiêng người ngoái đầu nhìn lại.
Cô gia thở dài, tiến tới lau đi vụn bánh ở khóe miệng ta: “Đã lớn thế này rồi mà vẫn không khiến người khác bớt lo, để nàng ấy nửa đêm phải dạy dỗ ngươi.”
Vị ngọt của điểm tâm bỗng nhạt đi, ta cúi mắt xuống.
Tiểu thư đã đi được 5 năm, chưa từng trở về trong mộng của ta lấy một lần.
Liệu nàng có đang đợi ai không?
Hay là nàng đang oán trách chúng ta, để nàng phải đợi lâu như vậy?
27
Nhiều lần khuyên cô gia nạp thiếp không thành công, hoàng uy đã nhiều lần bị thách thức, hoàng đế giận đến nỗi phồng mang trợn má.
Hắn ta vung tay lên, định cách chức cô gia, đày ta và cô gia đến Lĩnh Nam.
Lúc đó, Tiêu Hằng chỉ hơi nhíu mày: “Bệ hạ, thần đệ cho rằng việc này không ổn.”
“Lưu Lan là nghĩa muội của thần đệ. Thần đệ đã có một bào muội xa xứ gả biên tái, không muốn chịu thêm nỗi đau chia lìa, xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh.”
Thái độ cứng rắn của hắn ta khiến sự việc chỉ có thể tạm thời hoãn lại.
Đêm đó, ta đến phủ Hằng Vương, cùng cô gia quỳ trên mặt đất.