Ước nguyện của con gái tôi - 6
Cập nhật lúc: 2024-05-29 19:10:59
Lượt xem: 6,248
6
Vấn đề dạy kèm cứ như vậy được quyết định..
Mỗi lúc trời tối Tiêu Trần sẽ ngồi xe Tưởng Minh để đến nhà tôi.
Đây chẳng phải cơ hội để bọn họ có thời gian công khai vụng trộm sao..
Tiếc là tôi mất công suy nghĩ 7749 cách phản công mà hai người họ lại không ra tay.
Tôi sắp không chờ nổi rồi.
Tuy nhiên, Tiêu Trần có cố gắng chịu đựng nhưng không đáng kể, mới hai tuần mà đã không chịu nổi rồi.
Tôi thà không đưa tiền gia sư mấy ngày nay để cô ta tự rời đi còn hơn là đưa Niếp Niếp cho nhỏ tiếp tục dạy kèm.
Chưa bói giai đoạn đầu của thai nhi khiến cơ thể mệt mỏi.
Huống chi việc dạy kèm này rất tốn sức chưa kể còn không lấy lòng được.
Đặc biệt đối tượng lại là con gái tôi.
Học kỳ một năm lớp 3 này, ban đầu kiến thức nền của con bé đã kém, kết hợp với việc tôi không buông thả chuyện học hành của nó. Kết quả điểm số mỗi đợt thi đều không mấy khả quan.
Vì vậy tôi bị thầy giáo gọi lên trường mấy lần.
Thái độ của con gái đối với Tiêu Trần cũng thay đổi, không còn ngọt ngào gọi cô ta là "chị Tiêu Trần" nữa.
Ngược lại mối quan hệ giữa hai mẹ con ngày càng tốt lên.
Tôi vô cùng hài lòng với sự thay đổi này của con gái mình.
Chỉ đáng tiếc là tôi không còn nghe thấy tiếng lòng của con bé nữa.
Nhưng điều này không quan trọng, ít nhất trái tim của con gái tôi đã quay trở lại. Con bé ngày càng phụ thuộc vào tôi, điều đó có nghĩa là nó ngày càng phản kháng Tưởng Minh.
Tôi nhìn bộ dạng nghiêm túc học bài của con gái , trong lòng nghĩ đã đến thời điểm giải quyết vụ vụng trộm của Tiêu Trần và Tưởng Minh rồi..
Tôi còn chưa kịp hành động, Tiêu Trần đã tìm tới trước.
"Em đang mang thai." Tiêu Trần đi thẳng vào vấn đề, không e ngại mà đưa giấy siêu âm cho tôi.
Cô ta nghĩ có thể thấy tôi hoảng sợ.
Nhưng để bé thất vọng mất tiêu rồi.
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
Tôi nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói chúc mừng.
"Chúc mừng em nha, lại có thêm thành viên gia nhập vào nhà họ Tưởng, chắc chồng chị vui lắm đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/uoc-nguyen-cua-con-gai-toi/6.html.]
"Chị….cô biết chuyện của hai chúng tôi?"
Tiêu Trần hoảng sợ, chén trà trong tay cô ta rơi thẳng xuống bàn, nước trà tung toé ra tay.
"Nói đi, cô muốn cái gì?" Nhìn nhỏ hoảng loạn như vậy, ngược lại tôi cảm thấy buồn cười. Con nhóc vắt mũi chưa sạch này vậy mà muốn dùng đứa trẻ để ép tôi ly hôn.
"Tưởng Minh, tôi chỉ cần Tưởng Minh thôi."
Bụng của Tiêu Trần hơi nhô ra, chiếc váy mỏng hoàn toàn không che được
"Được thôi." Tôi không nói nhảm nữa, trực tiếp đưa ra yêu cầu "Cô để anh ta bỏ tôi đi, chỉ cần Tưởng Minh ly dị tôi là xong."
Tiêu Trần thở phào nhẹ nhõm.
Tôi biết cô ta có trăm phương ngàn kế để Tưởng Minh ly hôn với tôi.
Nhưng tôi không biết chồng tôi có thể vì cô ta làm đến mức nào.
Mấy ngày trước, Tiêu Trần đã từ chức ở công ty.
Cô ta đi theo Tưởng Minh về quê .
Bố mẹ chồng rất coi trọng đứa trẻ trong bụng Tiêu Trần.
Thậm chí còn hứa hẹn với cô ta, chỉ cần sinh ra con trai, nhà bọn họ lập tức cho hai mẹ con tấm thẻ 20 vạn. Đồng thời làm lễ cưới với Tưởng Minh.
Loại tiền này tôi chưa từng thấy và cũng không dám đòi hỏi.
Tôi và Tưởng Minh là bạn cùng lớp đại học.
Khi mới quen nhau, bố mẹ anh ta không đồng ý cho chúng tôi hẹn hò .
Mẹ chồng cảm thấy tôi là người thành phố được nuông chiều từ bé, ở quê không chịu khổ nổi nên tìm mọi cách để ngăn cản tôi và Tưởng Minh tổ chức đám cưới.
Khi đó anh ta yêu tôi đến mức thà cắt đứt quan hệ với bố mẹ còn hơn là xa tôi.
Sau này tôi sinh ra Niếp Niếp, mẹ Tưởng Minh biết là con gái, chưa kể tiền bạc, đến bản mặt bà ấy còn không thèm lộ ra.
Quan hệ giữa chúng tôi cứ vậy cho đến khi con gái tôi lên tiểu học. Bố mẹ chồng cảm thấy mình đã già sợ sau này không ai chăm sóc, cuối cùng cũng thừa nhận với họ hàng tôi là con dâu trong nhà còn Niếp Niếp là cháu gái cả.
Những chuyện này trước giờ tôi cũng chẳng thèm so đo. Dù sao cũng là người một nhà, về mặt pháp lý thì vẫn phụ thuộc vào nhau.
Vì vậy vào mỗi dịp tết, tôi sẽ bảo Tưởng Minh lì xì cho hai ông bà 5 vạn tệ, xem như là báo hiếu.
Nhưng bọn họ thì sao?
Khi chồng tôi đưa Tiêu Trần về nhà thì nhiệt liệt tiếp đón. Không những không trách cô ta ngoại tình với con trai bọn họ mà còn tự hào vì Tiêu Trần đã mang thai.
Nhớ ngày đó, làm sao bố mẹ tôi có thể đồng ý cho tôi cưới Tưởng Minh, khác nào một con phượng hoàng trong vùng núi hẻo lánh đâu?
Nhưng bởi vì ngày đó tôi yêu hắn, nên bố mẹ mới đành chấp nhận.
May là tôi không nói rõ gia đình mình làm gì cho nên Tưởng Minh nghĩ bố mẹ tôi chỉ là người bình thường.