Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TUYẾT TRÊN SÔNG LẠNH - 5

Cập nhật lúc: 2024-11-20 15:32:46
Lượt xem: 762

5

 

Ngô Du không nói gì, vừa nhai bánh hamburger trong miệng, đột nhiên đứng bật dậy, ném mạnh đồ ăn xuống bàn.

 

Thức ăn văng tung tóe, một số còn trúng vào người khách khác.

 

Tôi ngẩng lên, đón nhận ánh mắt giận dữ của anh ta.

 

"Mày nghĩ tao cho mày mặt mũi hai ngày nay là vì cái gì hả?"

 

Anh ta hét lên, cơ thể như một con thú hoang khó kiểm soát, xắn tay áo chuẩn bị đánh tôi.

 

Nhưng lần này, nắm đ.ấ.m của anh ta không thể vung xuống.

 

Một người đàn ông có hình xăm trên tay giữ chặt cổ tay Ngô Du, kéo anh ta sang một bên như nhấc một con gà con.

 

"Cậu bạn à, đánh phụ nữ thì không đúng đâu."

 

Một bà cô tốt bụng giúp tôi lấy rau bám trên tóc ra, kéo tôi ra phía sau bà.

 

"Cô bé đừng sợ."

 

Trong quán nhiều khách cũng đã rút điện thoại ra quay Ngô Du, nhân viên quán cũng tiến lại hòa giải.

 

Ngô Du thấp hơn người đàn ông hình xăm cả một cái đầu, khí thế yếu đi vài phần.

 

"Tôi đánh vợ mình thì liên quan gì đến anh?"

 

Người đàn ông hình xăm chỉ tay vào vai Ngô Du, giọng điệu dữ tợn: "Chưa thấy ai hèn hạ như cậu, vợ là để yêu thương chứ không phải để làm bao cát, đồ vô tích sự."

 

Đôi khi tôi cảm thấy Ngô Du giống như một người nguyên thủy chưa tiến hóa hoàn toàn.

 

Chỉ khi có người ngoài liên tục nhắc nhở, anh ta mới ý thức được mình đang sống trong xã hội văn minh.

 

Dường như anh ta bỗng bình tĩnh lại, quay đầu về phía không có ống kính.

 

"Chúng tôi chỉ là cãi nhau thôi, hai vợ chồng cãi nhau mà cũng phải lo sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tuyet-tren-song-lanh/5.html.]

 

Nhìn tình hình này mà tiếp tục thì Ngô Du có khả năng sẽ bị đưa đến đồn cảnh sát, điều đó sẽ làm chậm công việc của tôi. Tôi chỉ có một ngày.

 

Vì thế tôi vội giải thích: "Anh ấy nói đúng, chúng tôi chỉ cãi nhau thôi, anh ấy không đánh tôi đâu."

 

Bà cô vừa giúp tôi nhìn tôi với ánh mắt thất vọng.

 

Những người khách vừa nãy đứng về phía tôi cũng cất điện thoại, cảm thấy chán chường.

 

Người đàn ông hình xăm vẫn xác nhận lại lần nữa: "Em gái, thật sự không cần báo cảnh sát sao? Đừng sợ, có anh đây hắn không dám động vào em đâu."

 

"Thật sự không cần, tôi biết rõ chồng mình là người như thế nào."

 

Tôi cười với anh ta.

 

Người đàn ông hình xăm chỉ đành bỏ qua, cầm đồ ăn của mình rồi rời khỏi quán.

 

—-------

 

Tôi đã giúp Ngô Du thoát khỏi rắc rối, cuối cùng anh ta cũng hạ cơn giận đối với tôi.

 

Nhưng cả ngày đi chơi, anh ta vẫn không dành cho tôi một nụ cười.

 

Dù sao, khi người ta ở trong cái lạnh buốt thấu xương, tâm trạng khó mà tốt được.

 

Sau khi không đếm nổi số lần anh ấy cứ đứng ngoài năm phút rồi lại phải chui vào trong, tôi chủ động đề nghị:

 

"Nếu không thì anh mua một chiếc áo lông vũ đi, tối còn lạnh hơn nữa đấy."

 

Lần này, Ngô Du không từ chối.

 

Tôi nói rằng mua áo lông vũ vài nghìn ở trung tâm thương mại chỉ mặc một lần thì lãng phí quá, vì vậy dẫn anh ấy đến trung tâm thương mại dưới tầng hầm.

 

Tôi chọn cho anh ấy một chiếc áo lông vũ giảm giá hai trăm tệ, trông thì dày dặn ấm áp.

 

Nhưng thực ra bên trong toàn là lông vũ kém chất lượng, trong cái rét căm căm thế này thì không đủ ấm.

 

Loading...