TUYẾT LÊ NGẠO CỐT - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-06-29 00:24:09
Lượt xem: 474
Thế tử có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của ta, nhanh chóng quyết định mang ta đi cùng.
“Được rồi! Ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài mở rộng tầm mắt.”
Ta cúi đầu xuống, sợ rằng không thể kìm chế được sự hưng phấn trong lòng.
Thế tử ra ngoại thành đạp thanh cùng một nam tử cao quý khác.
Hắn bảo ta gọi người này là thiếu gia, nhưng ta biết người trước mắt chính là hoàng thượng.
Kiếp trước, hoàng thượng đã đột phát bệnh tim trong lúc dạo chơi ở ngoại thành với thế tử.
Lúc ấy, trong tay hoàng thượng không hề có thuốc, giữa rừng núi hoang vắng cũng không kịp mời đại phu, khiến cho người đột ngột qua đời ở tuổi 23.
Sau khi được sống lại, ta vẫn luôn ghi nhớ điều này.
Ta sử dụng tiền thưởng mà thế tử ban cho để mua thuốc chữa bệnh tim, luôn mang bên mình.
Ta muốn bất chấp hết thảy để giành giật được cái danh ‘có công cứu giá’.
Quả nhiên, khi hoàng thượng và thế tử leo núi được nửa đường đã dừng lại bên thác nước.
Hai người còn đang ngắm nhìn sự hùng vĩ của thác nước thì hoàng thượng bỗng nhiên ôm n.g.ự.c rồi lập tức ngã ngồi xuống đất, sắc mặt trắng bệch đến mức đáng sợ.
Thái giám đi theo phía sau vội kêu lên:
“Có lẽ hoàng thượng bị bộc phát bệnh tim!”
Thế tử đặt hoàng thượng nằm xuống đất, quay sang hô lớn:
“Thuốc đâu?”
Các thái giám nhìn nhau, lúng ta lúng túng rồi đáp lời:
“Không, không mang theo…”
Sắc mặt thế tử xanh mét, nhưng lúc này hắn chỉ có thể nâng cằm hoàng thượng lên, cố gắng khiến ngài dễ thở hơn một chút.
Đúng lúc này, ta lấy ra loại thuốc đã chuẩn bị từ lâu thành kính dâng lên.
“Ta có thuốc chữa bệnh tim ở đây.”
Thế tử nghi ngờ nhìn ta, nhưng hắn vẫn đưa tay ra lấy thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tuyet-le-ngao-cot/chuong-13.html.]
Các thái giám vội vàng ngăn cản:
“Thế tử, không thể cho hoàng thượng dùng thuốc lung tung được đâu ạ!”
“Cho nên, các ngươi muốn trơ mắt ra nhìn hoàng thượng chec bất đắc kỳ tử sao?”
Thế tử nhanh chóng đưa ra quyết định, không hề nghi ngờ nguồn gốc của thuốc nữa mà trực tiếp đưa thuốc đến bên miệng hoàng thượng.
Quả nhiên là thuốc quý, phải dùng nhiều tiền mới mua được nên hiệu quả cũng rất tốt.
Không lâu sau, hơi thở của hoàng thượng trở nên thông thuận, sắc mặt cũng dần dần phục hồi như thường.
Sau khi hoàn toàn bình phục, thái giám thân cận đã tiến lên báo cáo lại tất cả mọi chuyện vừa phát sinh.
Hoàng thượng vẫy tay với ta:
“Sao ngươi lại mang theo thuốc trị bệnh tim bên người?”
“Nô tì vốn có bệnh tim từ lúc mới sinh ra, vốn dĩ thường xuyên phải mang theo thuốc trị bệnh bên người để đề phòng cho những tình huống khẩn cấp.”
Thế tử bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên.
“Xem ra là do ông trời chưa muốn mạng của trẫm!”
Trên mặt hoàng thượng hiện lên một tia may mắn, “Ngươi đã có công cứu giá, muốn trẫm ban thưởng như thế nào đây?”
Ta lập tức quỳ xuống đất:
“Nô tì chỉ dâng lên một viên thuốc nhỏ, vốn dĩ nên khước từ ý tốt của hoàng thượng, thế nhưng nô tì xác thực có chuyện muốn cầu xin ngài.”
“Cứ nói đi, đừng ngại.”
Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!
“Hoàng thượng, nô tì muốn cầu ngài ân chuẩn cho nô tì thoát ly nô tịch, một lần nữa được quay trở về làm dân thường!”
Trong khoảng thời gian ở Vương phủ, ta đã tích góp rất nhiều tiền bạc. Hơn nữa thế tử ra tay hào phóng, ngày thường cũng ban thưởng cho ta không ít.
Ta từng tính toán qua, số tiền này đủ để cho ta mở một quán hoành thánh, tự mình nuôi sống bản thân là chuyện dễ dàng.
Hoàng thượng cười nói:
“Ngươi đã cứu trẫm một mạng, không cần ngươi nói thì trẫm cũng sẽ để cho ngươi thoát ly nô tịch! Chẳng lẽ ngươi không có yêu cầu nào khác sao?”
“Ví dụ như, ngươi có muốn vào cung không?”