Tướng Quân Yêu Kiều - Ngoại truyện Thẩm Dung Di
Cập nhật lúc: 2024-08-22 16:27:12
Lượt xem: 210
《Ngoại truyện Thẩm Dung Di》
Ta là Thẩm Dung Di, đích trưởng nữ của Thẩm gia, từ nhỏ đã được chọn là Thái Tử Phi, không có lựa chọn thứ hai nào tốt hơn.
Phụ thân ta là Thẩm Quốc Cữu, là hoàng thất, trải qua ba đời chìm nổi, đến ngày hôm nay, trong triều đã có hơn phân nửa là người của chúng ta.
Phụ thân nói với ta, bất luận là trong hay ngoài cung nơi nào ta cũng có thể đi.
Thái tử khi đó, là Tạ Chung.
Bản edit này thuộc sở hữu của Đông Qua Xuân Đến!
Ta không thích hắn, hắn kiêu căng ngạo mạng, học thức nông cạn, hành vi thô bỉ, hắn còn thích bắt nạt đệ đệ của hắn, Tạ Thành.
Một ngày nọ, khi ta vào cung, ta thấy hắn đang khi dễ Tạ Thành, đệ đệ nhỏ hơn hắn 3 tuổi, ta đi đến và cho hắn hai cái tát.
Cuối cùng, ta được đưa về nhà phạt tự suy ngẫm, Tạ Chung thì bị phạt quỳ ở Trường Nhan Điện.
Ta cũng nói với phụ thân rằng ta không thích hắn, không muốn gả cho hắn.
Phụ thân nói ta không thể không gả, nhưng có thể đổi người khác.
Phụ thân hỏi ta muốn chọn ai, thế là ta nhớ đến Tạ Thành ngày đó. Ta xông đến bảo vệ y, y lại nhẹ nhàng kéo ta ra sau lưng, nói với ta: “Yên tâm, huynh ấy không dám làm gì ta đâu”
Ta nói ta muốn Tạ Thành.
Nhưng nếu lúc đó ta có thể thấy trước được kết cục của Thẩm gia, ta nhất định sẽ không chọn y.
Mấy năm đầu, chúng ta như keo như sơn cầm sắt hòa minh*, cử án tề mi, hứa với nhau bạch đầu giai lão
(Cầm sắt hòa minh: chỉ sự hài hòa, hoàn hảo
Cử án tề mi: nâng khay ngang mày; vợ chồng tôn trọng nhau.Do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)
Cho đến khi y dần dần tiếp xúc chính sự, hắn bắt đầu đưa những nữ nhân khác vào phủ thái tử, dung túng cho những người đó đến khiêu khích ta, từ mỗi ngày đều ở lại thành 3 ngày đến một lần, cuối cùng biến thành nửa tháng đến một lần.
Ta bắt đầu ngóng chờ y đến, sẽ giận dỗi với hắn, sau này ta mang thai, sinh ra Tạ Chiêu, ta cũng không để ý nhiều đến y nữa.
Y bắt đầu 1 tháng đến nhìn ta một lần, trước mặt ta cũng không có được chút nụ cười nào.
Ta cứ tưởng rằng là do y lao lực, ngày y đăng cơ, y làm lễ phong hoàng hậu cho ta hoành tráng nhất, ta nhìn muôn hồng nghìn tía* rực rỡ trong cung chỉ cảm thấy buồn cười, các ngươi có tranh giành thì đã sao, bổn cung mới là hoàng hậu, là thê tử duy nhất của y.
(Muôn hồng nghìn tía: hoa khoe màu đua sắc)
Tiệc vui chóng tàn, chỉ trong 5 năm, Thẩm gia bị y gán tội thông đồng với địch đưa vào đại lao, nữ nhân thì làm nô, nam nhân thì lưu đày.
Hôm đó ta mặc y phục mới, mang theo trang sức đi dạo Ngự Hoa Viên cùng quý phi ngắm hoa thì nghe được tin, ta tuyệt vọng vội đến gặp y, y đang nghị sự với các đại thần trong cung, ta không để ý đến sự ngăn cản của Hoàng Đức Tuyền, không giữ được hình tượng mà quỳ sụp tại cửa điện, ra sức đập cửa, hy vọng y có thể ra nói chuyện rõ ràng với ta.
Khi đó ta biết được, ban đầu như keo như sơn, cầm sắt hòa minh đều là giả, y cũng không thật sự thích ta, là vì e ngại Thẩm gia, cho nên y mới lén lút thu thập chứng cứ phạm tội của Thẩm gia, lại phát hiện ngoài chuyện thông đồng với địch thì không còn gì khác để đẩy Thẩm gia vào con đường chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tuong-quan-yeu-kieu/ngoai-truyen-tham-dung-di.html.]
Thế là y đứng trong tối chỉ đạo, thêm những chứng cứ nửa thật nửa giả đó, lên kế hoạch suốt 7 năm, cuối cùng kéo Thẩm gia xuống vũng bùn.
Ta co người trên mặt đất.
Ban đầu là “Chàng biết phụ thân ta là người như thế nào, ông ấy đã dạy chàng rất nhiều, giúp đỡ chàng cũng rất nhiều, địa vị của ông ấy trong triều đình chưa từng bị ai vượt qua, không cần thiết phải hợp tác với kẻ thù.”
Về sau biến thành “Tạ Thành, vậy 7 năm phu thê của chúng ta là gì?”
Tạ Thành không ra gặp ta.
Y gọi người đưa ta về Trường Xuân Cung, phái binh lính canh gác bên ngoài, không cho kẻ nào đến gặp ta.
3 tháng sau, nhánh chính Thẩm gia đã mai danh ẩn tích, biến mất hoàn toàn tại Đại Hạ, phụ thân và các huynh trưởng đều bị tử hình, mẫu thân và các muội muội đều bị biếm thành nô lệ, nhưng cũng qua đời sau 6 tháng.
Toàn bộ Thẩm gia trừ một vài nhánh nhỏ còn sống, thì toàn bộ đều bị lưu đày biên cương.
Thẩm gia không còn.
Nhưng ta vẫn là Hoàng hậu.
Trưởng Xuân Cung mở, nhưng tâm ta không mở.
Ta đưa Tạ Chiêu đến bên y, sai người trồng trong cung ta một cây hoa quế, từ đó không bao giờ bước ra khỏi Trường Xuân Cung nửa bước.
Ta phải dùng quãng đời còn lại để chuộc tội.
Về phần Tạ Thành, tên hèn nhát đó cũng không dám quang minh chính đại đến gặp ta.
Nếu lúc đầu không phải ta chọn trúng y, Thẩm gia cũng không đi đến bước đường này.
Ta hối hận, ngày nào ta cũng mệt mỏi, ban đêm tỉnh giấc, ta nhìn thấy người trong nhà hỏi ta, tại sao lại chọn y?
Tại sao?
Thật xin lỗi, phụ thân.
Nếu có kiếp sau, ta sẽ không chọn y…
Thẩm gia chi loạn 31 năm, Thẩm Hoàng hậu qua đời vì bệnh bên dưới cây hoa quế tại Trường Xuân Cung.
Hoàng đế đau thương tột độ, nhường ngôi lại cho thái tử Tạ Chiêu, lui vào thâm cung.
Tạ Thành cầm trong tay thư tuyệt mệnh của Thẩm Dung Di
“Kiếp sau không vào Đông Cung
Kiếp sau không gặp Tạ Thành”